Edit: An TĩnhTrong phòng làm việc.
Lâm Hoàn hệt như một học sinh tiểu học bị giáo viên phạt đứng, oan ức tủi thân nắm chặt hai tay đứng trước bàn làm việc.
Bên cạnh máy tính, dì đưa đến hai phần cơm trưa, trong đó có một phần đã nguội.
“Đã đồng ý cái gì với anh rồi?”
“Sẽ, ăn cơm trưa cùng nhau… Em xin lỗi mà, đến bây giờ em chưa từng đến nhà ăn, nên rất muốn đi trải nghiệm chút thôi…”
Lâm Hoàn trộm nhìn anh một cái, sắc mặt anh lạnh tựa như băng sương, cũng không thèm nhìn cô.
Bầu không khí yên lặng khiến cô có hơi khó chịu, lặng lẽ tiến lên một bước, “… Anh tức giận rồi à?”
Triệu Triết Vũ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, lập tức bớt giận hơn phân nửa. Thật ra thì anh cũng không biết vừa rồi mình tức giận cái gì, tức giận việc cô quên ăn cơm cùng mình sao? Không phải là anh không cho phép cô ăn, chỉ là lo lắng không đủ chất dinh dưỡng. Càng nhiều hơn nữa, là cô hoàn toàn quên mất anh, ngay cả báo cho anh biết một tiếng cũng không có.
“Trời ạ, em luôn biến mất quá lâu vào buổi trưa, đồng nghiệp sẽ cảm thấy kì lạ lắm… Hôm nay Trần Lãng đến hỏi, sau đó mời em đi cùng, nên em đi cùng thôi mà.”
Anh nhướng mày, “Trần Lãng?”
“À, là người đồng nghiệp ở bàn bên cạnh em.”
“Nam à?”
“…. Hả… Đúng vậy.” Lâm Hoàn rụt đầu lại, chẳng lẽ anh ghen à? “Em và anh ta không quen biết! Thật đó! Chỉ là anh ta ngồi kế bên em thôi…”
Triệu Triết Vũ xuy giọng, phiền não trong lòng lại thêm một tầng.
“Em còn tung lời đồn về nhân vật chính là mình à?”
Tầm mắt anh tập trung trên tay cô, ngón áp út trống không. Cô đi làm không đeo nhẫn, anh đã sớm biết.
Nhưng thật sự tức giận là khi cô không có chút để ý nào, biến thành người thứ ba ở bên ngoài. Anh có thể hiểu được là cô muốn dồn tinh thần vào công việc để giải tỏa sự buồn chán, cũng biết là cô không muốn bị đồng nghiệp biết được thân phận của mình.
Chỉ là….
Có lẽ là kỹ thuật diễn xuất của cô quá tốt, tốt đến mức ngay cả anh cũng tin. Không có ai liên hệ cô cùng với thân phận “cô Triệu”, cô giả vờ mình “không phải là cô Triệu” rất giống thật, so với “cô Triệu” còn giống hơn.
Khiến tim anh đập rộn cả lên.
Lâm Hoàn dứt khoát chạy đến bên cạnh và níu lấy tay áo của anh đong đưa: “Em xin lỗi mà…. Tán gẫu về chuyện của sếp ở công ty là em sai rồi… Nhưng họ đã hỏi như vậy, em cũng không có cách nào khác, không thể làm gì khác ngoài nói mơ hồ bậy bạ cả…”
“Thế này đi! Đợi một lát nữa em đi ra ngoài, sẽ giả vờ như bị anh mắng một trận rất to. Vậy đó, họ sẽ biết anh ghét bị nhân viên bàn tán về mình, thậm chí ngay cả tất cả bạn học thời cấp ba của em cũng bị giáo huấn, như thế thì mọi người sẽ không lan truyền tin đồn về anh rồi!”
“Em giả vờ anh xem thử nào?”
Lâm Hoàn tuân lệnh, nhanh chóng nhập vai diễn, nhíu mày cụp mắt bĩu môi. Hệt như một chiếc bánh bao bị bóp nhíu lại vậy.
Triệu Triết Vũ thiếu chút nữa đã bật cười. Cô luôn có những chủ ý rất kì lạ, có thể oán trách ai được đây, ai bảo anh yêu một người không tim không phổi chứ.
“Em gọi cái này là bộ dạng bị sếp dạy dỗ đó hả?”
“Nếu không thì anh muốn thế nào chứ?”
“Làm sao thì cũng phải rơi một ít nước mắt.”
Lâm Hoàn nháy nháy mắt cả nửa ngày trời, cũng không nặn ra được giọt nước mắt nào.
Anh đột nhiên nói, “Anh giúp em nhé.”
Lâm Hoàn ngẩn người, “Giúp kiểu gì?”
“Triệu tổng, ông chủ Triệu, em sai rồi…. A… Đừng, giám đốc, giám đốc còn không được sao…”
Lâm Hoàn vùi lấp mình trong ghế da, sợ hãi co rục về sau trước nụ hôn mãnh liệt và ánh mắt như đang đi săn mồi của anh. Cô đã hiểu ngay anh muốn làm gì, cửa không khóa và cửa sổ sát đất rộng lớn khiến cô sợ hãi xin tha thứ. Động tác kéo cà vạt từ trên cao của anh vừa có khí chất vừa gợi tình, trong lòng cô sợ hãi, nhưng chỗ kín lại mất kiềm chế trở nên nóng ẩm hơn.
Có lẽ đàn ông đều sẽ tưởng tượng đến hành vi xấu xa ẩn bên trong phòng làm việc nhỉ? Nhưng có lẽ đối với anh mà nói, tất cả mọi thứ về Lâm Hoàn đều là giả tưởng. Không phải anh chưa từng thấy những cô gái xinh đẹp chân dài mang vớ đen và giày cao gót, nhưng không một ai để lộ chút xương quai xanh ra khỏi cổ áo len như Lâm Hoàn bây giờ, khiến máu trong người anh khuếch đại.
Anh cúi người hôn cô, hai tay chống lên tay vịn của ghế da không cho cô chạy trốn. Cô gái nhỏ bị anh dạy hư, không đến mấy lần đã đưa lưỡi ra chào đón sự trêu chọc của anh, nức nở um a mấy tiếng.
Lâm Hoàn phát hiện mình thật sự thay đổi, vừa được anh hôn đã rướn cổ muốn nhiều hơn. Hoàn cảnh là phòng làm việc khiến cô vừa xấu hổ vừa kích động đến mức khép chặt hai chân, sợ bị phát hiện thật ra mình cũng đang âm thầm hưng phấn.
Ngón tay dài của anh trực tiếp lặng lẽ đi vào trong quần lót của cô, chuyển động kéo ra mật dịch ươn ướt.
“Ướt đẫm rồi… Cởi ra nhé, hửm?”
Lâm Hoàn chưa từng thấy Triệu Triết Vũ như vậy. Mặc dù ở trên giường anh luôn che giấu lòng xấu xa trong sự dịu dàng, nhưng bây giờ, người đàn ông đẹp trai trước mặt thật sự phiền ghê, quần áo ngay ngắn đứng trước bàn làm việc, giọng nói trầm thấp tỉnh táo lại hấp dẫn, khiến toàn thân cô như nhũn ra.
“Cửa…. Cửa không khóa…”
Triệu Triết Vũ cúi đầu cắn nhẹ rái tai cô, “Chờ anh.”
Anh đi đến cạnh cửa và dứt khoát khóa trái cách một tiếng, lại ấn nút trên tường, cửa sổ lá sách chậm rãi rơi xuống ở bốn phía phòng che đi ánh nắng bên ngoài. Thật ra thì cửa kính phản chiếu, ở bên ngoài vốn dĩ không thấy được bên trong, mở rộng ra sẽ càng kích thích hơn. Nhưng anh đã cương cứng đến độ đau nhức, không dám để mình quá hưng phấn, số mất khống chế sẽ làm cục cưng bị thương.
Lâm Hoàn nhìn anh đang từ từ đi về phía mình trong ánh sáng dần dần bị che khuất, vừa đi vừa cởi nút áo sơ mi, để lộ ra chút đường cong của bắp thịt rắn chắc bên trong. Từ yết hầu ở cổ, đến cơ bụng mờ mờ, rồi đến….
Đói.
Lâm Hoàn nuốt nước bọt ừng ực mấy lần, đột nhiên cảm thấy đói.
Đói nên muốn ăn người đàn ông này.
Bên trong phòng tối đi, những tia sáng nhỏ bé xuyên qua kẽ hở của cửa sổ lá sách chiếu vào.
Quần áo của cô ném rơi đầy trên sàn, bị ôm ngồi lên đùi anh, mặc cho anh há miệng liếm mút trước bầu ngực mình. Tay cô xoa xoa tóc anh, bên dưới đã ướt một mảng lớn.
Anh cảm giác được cặp mông nhỏ của người ngồi trên mình đang khó chịu cọ cọ, làm quần anh cũng ướt một phần nhỏ, anh cười cô: “Không chờ nổi nữa à?”
Lâm Hoàn giả vờ tội nghiệp nhìn anh, bàn tay nhỏ bé tùy tiện cởi dây nịt da của anh ra.
Anh cười, “Tự em làm đi.”
Cởi ra, kéo giây khóa kéo xuống, lộ ra vật cứng đang gồ lên. Cô đỏ mắt không dám tiến thêm bước nào, lại ngước mắt nhìn anh.
“A Triết….”
Anh đã nhẫn nại đến mức khó chịu, nhưng vẫn muốn dụ dỗ để cô chủ động. “Muốn cái gì? Tự mình làm đi.”
Lâm Hoàn tức giận trừng anh, hạ quyết tâm, kéo lớp vải mỏng manh kia xuống.
Dục vọng tràn trề nảy lên, khí thế hùng hổ. Cô vừa nhìn thấy đã đỏ mắt, giống một trái đào mật chín muồi.
Một trái đào mật làm anh muốn cắn một miếng.
Tay Triệu Triết Vũ vuốt ve phần bụng hơi nhô ra của cô, kiềm nén hơi thở hổn hển của mình. “Đứa bé…. Có ngoan không em? Có phá em không?”
Cô lắc đầu, không kịp chờ đợi nữa, chủ động tiến đến hôn anh.
Ngọn lửa trong cơ thể anh như được đổ thêm dầu, chợt ôm lấy cô và đẩy thẳng vào.
“Ưm!” Hai người đồng thời thấp giọng kêu thành tiếng.
Thịt non bên trong ẩm ướt nóng bỏng, vây chặt lấy anh, khiến toàn thân mềm nhũn ra. Anh nào còn nhịn được nữa, giữ tay sau lưng cô đi sâu vào.
**
Hết chương 17