Edit: An TĩnhLúc mở mắt ra lại, điện thoại đặt bên gối rung lên không biết đã bao lâu, ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh.
Lâm Hoàn chỉ cảm thấy trong đầu nặng nề, toàn thân như nhũn ra, trong chăn nóng đến khó chịu. Trên màn hình hiển thị hai chữ “Tuệ Như”, cô chật vật nhấn nút trả lời —–
“Lâm Hoàn! Cậu còn biết nghe điện thoại à? Cậu chạy đi đâu vậy! Bây giờ cũng đã là nửa đêm của ngày hôm sau rồi sao cậu còn không về nhà hả? Ba mẹ cậu gọi điện thoại tìm tớ hỏi người, tớ lại giúp cậu che giấu cả một ngày trời đó…. Alo, cậu có đang nghe không?”
Lâm Hoàn há miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào được, chỉ có đôi môi khô khốc đang cọ sát. Dùng hết toàn bộ sức lực, cũng chỉ phát ra mấy tiếng khàn khàn đứt quãng và mơ hồ.
“….. Giọng cậu bị làm sao vậy?” Cuối cùng Phương Tuệ Như cũng phát hiện ra điều không đúng, “Lâm Hoàn, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”
“Khụ khụ….. Khách sạn….”
“Chín tiếng? Bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi!….. Cậu nói là khách sạn? Bây giờ cậu vẫn còn ở trong khách sạn sao?”
“1609…”
“Được rồi, chờ tớ, tớ sẽ lập tức đến ngay!”
Lâm Hoàn ở đầu màn hình bên này lại ngủ mê man một lần nữa.
Phương Tuệ Như cúp điện thoại xong thì lập tức lái xe đến khách sạn, trên xe còn không quên đeo tai nghe Bluetooth và gọi điện thoại cho Triệu Triết Vũ, mới vừa được nối máy đã mắng liền một trận:
“Triệu Triết Vũ, cậu có ý gì! Là chính cậu muốn làm, nói cái gì mà muốn chăm sóc Lâm Hoàn chứ, thế mà tớ còn hết tình hết nghĩa tạo cơ hội cho hai người, trái lại cậu thì tốt rồi, để người ta vào khách sạn rồi chẳng thèm ngó ngàng gì đến nữa? Nếu Lâm Hoàn xảy ra chuyện gì, xem tớ có băm nhỏ cậu thành thịt vụn không thì biết!”
Triệu Triết Vũ đầu bên kia nghe vậy thì hoàn toàn rơi vào trong sương mù. Làm cái gì, bị vứt bỏ ở khách sạn, người còn phải bồi thường tiền cửa phòng tắm là anh đó có được không hả?
“Lâm Hoàn vẫn còn ở khách sạn sao?”
“Nếu không thì thế nào? 1609, có phải phòng tối qua cậu thuê không?”
Anh sững sốt một giây, “Tầng mười sáu là phòng đơn, tối hôm qua tớ thuê phòng đôi ở tầng trên cùng…… Tớ sẽ lập tức đến.” Nói xong anh cũng nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, cầm chìa khóa vội vã đi ra khỏi nhà.
Đường phố đêm khuya có rất ít xe, tốc độ lái xe của anh thật sự dọa người, thậm chí còn đến nhanh hơn Tuệ Như.
Ai ngờ đâu sau khi nói rõ tình hình, lễ tân khách sạn vẫn trả lời là vì quy định nên không thể tự tiện giao thẻ mở cửa phòng của Lâm Hoàn ra được. Hai người trong lòng nóng như lửa đốt, nửa đêm đã ra ngoài, đều không mang theo thẻ căn cước. Triệu Triết Vũ tức giận đến độ đôi mắt đỏ lên, dứt khoát đưa tay ra trước quầy lễ tân, anh níu lấy cổ áo của nhân viên lễ tân và nhấc người đó lên, khiến tất cả bảo vệ của khách sạn đều rút dùi cui ra.
Cũng may là quản lý trực ban nhận ra Phương Tuệ Như là thọ tinh của buổi tiệc sinh nhật tối hôm qua, sau khi thương lượng thì người quản lý cũng đồng ý đi cùng để mở cửa phòng 1609.
Âm thanh cửa phòng mở khóa thành công vừa vang lên, Triệu Triết Vũ lập tức đẩy người quản lý đó ra và xông vào.
Lâm Hoàn nằm trên giường ngủ mê man, trên mặt ửng đỏ bất thường. Anh kiểm tra, mới phát hiện nhiệt độ trên người cô cao muốn dọa người, mũi cũng thở dốc phả ra hơi thở nóng đốt.
Lòng anh như có lửa đốt, lập tức dùng chăm bọc cô lại và ôm ngang lên, sải bước đi ra khỏi phòng. Phương Tuệ Như còn chưa hiểu rõ tình huống, vừa định đuổi theo, thì lại vị quản lý nhanh nhẹn tiến lên ngăn lại, trên mặt là nụ cười mang tính chất thương mại: “Xin lỗi, cô gái à, có thể làm phiền cô thanh toán tiền phòng của bạn cô trước được không?”
“….”
“Còn có chi phí chăn mà vị kia đã mang đi nữa.”
Triệu Triết Vũ cẩn thận đặt Lâm Hoàn ngồi vào ghế phó lái và điều chỉnh ghế hạ thấp xuống, che kín chăn khách sạn lại rồi thắt chặt dây an toàn, lái xe đến bệnh viện.
Cô phát sốt…. Phải trách anh. Tối hôm qua cả người cô đều ướt, anh còn…. Để cô chịu lạnh cả một đêm. Sáng nay cô bị choáng đầu và khản giọng, anh còn xem như đó chỉ là say rượu….
Anh giận đến mức siết chặt quả đấm. Cô thà thuê thêm một phòng đơn, cũng không muốn ở cùng anh thêm một giây nào sao?
Lúc Lâm Hoàn mở mắt ra thì cô đã ở trong phòng bệnh của bệnh viện, trên tay đang truyền nước biển. Chất lỏng lạnh như băng truyền vào trong cơ thể, khiến cô bất giác rùng mình.
Có người quan tâm kéo chăn của cô lên cao đôi chút. Lâm Hoàn vừa quay đầu, nhìn thấy lại là khuôn mặt băng tuyết như xác chết của Triệu Triết Vũ, Lâm Hoàn sợ đến độ muốn hét to lên.
A….. Vốn đang khẩn cầu tất cả mọi thứ đều là một cơn ác mộng, kết quả sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, vẫn gặp lại đại ác ma trong cơn ác mộng của chính mình?
Triệu Triết Vũ nhíu mày, “Tỉnh rồi sao?”
“….”
Lâm Hoàn không dám nhìn anh, lặng lẽ kéo chăn đắp qua đầu mình.
Được lắm, cô nàng này giả vờ thành đà điểu vẫn công phu tuyệt vời như ngày nào.
Lâm Hoàn nằm trong chăn khó chịu cắn chặt môi dưới. Chuyện tối hôm qua cô còn chưa tiêu hóa hết, một lòng chỉ muốn rời khỏi Triệu Triết Vũ thật xa, dù sao….. Thời gian liệu có chữa lành mọi thứ, không có chuyện gì xảy ra giữa hai người không phải sẽ tốt hơn sao? Hơn nữa anh cũng không thiếu phụ nữ, cô không phải là tình một đêm đầu tiên của anh, càng không phải là người cuối cùng…… Thậm chí đến bản thân cô, cũng không nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì…. Thế mà hiện tại lại nợ anh một nhân tình gọi là “ơn cứu mạng”, cắt không đứt, gỡ càng thêm rối…. Đúng là tạo nghiệt mà.
Suy nghĩ miên man rối tung, cô nằm trong chăn thiếu oxi rất khó chịu. Mong chờ Triệu Triết Vũ nhìn ra được sự bất bình thường của mình thì sẽ rời đi, Lâm Hoàn vén chăn ra, nhưng lại đối diện với tầm mắt thẳng tắp của anh.
Triệu Triết Vũ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm nếu muốn đối phó với con đà điểu nhỏ này có lẽ phải thảo luận chính sách kĩ hơn, thế là anh sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác.
“Một ngày không ăn gì, em không đói bụng à?”
“…… Vẫn ổn, quá đói thôi…..”
“Ngồi dậy, ăn chút cháo nhé.”
Lâm Hoàn ngồi dậy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi nhìn thấy bát cháo thịt trứng bắc thảo cô thích ăn nhất đang bốc hơi nóng trên tủ đầu giường, cuối cùng đôi môi tái nhợt cũng chịu mỉm cười. Triệu Triết Vũ cầm bát cháo lên và múc một muỗng, tức tối khi biết được trong lòng cô anh thật sự còn không bằng bát cháo thịt trứng bắc thảo này.
Lâm Hoàn nhìn động tác anh múc cháo và thổi nguội, hoảng hốt ý thức được anh đang muốn đút cho cô ăn?
“À này, tự tôi ăn là được rồi….”
Triệu Triết Vũ bưng chén cháo tránh thoát khỏi tay cô một cách dễ dàng, “Trên tay đang truyền dịch, đừng lộn xộn.”
Bị giọng nói trầm thấp lạnh như băng của anh dạy bảo, Lâm Hoàn kinh sợ, không thể làm gì khác ngoài việc mất tự nhiên ăn muỗng cháo anh đưa đến bên miệng.
Cháo ấm áp vào miệng, thần kinh căng chặt của cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Mấy muỗng vào bụng, cô đã nổi lá gan, bắt đầu đầu lén ngắm nhìn Triệu Triết Vũ lúc anh đang múc cháo.
Tối hôm qua ở phòng bao cô không dám nhìn anh, sau đó say bất tỉnh nhân sự….. Buổi sáng cũng phải chạy thoát thân. Dù sao cũng phải nhìn thử xem, người ăn sạch mình có dáng vẻ như thế nào chứ.
Nhiều năm không gặp, anh trở nên cao lớn và trưởng thành, đường nét cương nghị hơn, tựa như dáng vẻ của một người đàn ông thực thụ. Tóc cũng ngắn đi.
Còn có…. Càng trở nên lạnh lùng hơn.
Lúc còn học cấp ba anh vẫn luôn có dáng vẻ lạnh lùng. Chỉ là khi đó chỉ là thiếu niên, nhìn thế nào cũng thấy là giả vờ mà thôi. Bây giờ…. Khuôn mặt không cảm xúc của anh khi nói chuyện khiến cô phải sợ hãi và ngoan ngoãn nghe lời, chỉ thiếu mỗi việc nói “tuân lệnh”.
Nhưng….. Dáng vẻ lúc anh dè dặt thổi cháo, đúng là vẫn có hơi thuận mắt.
Sống mũi trời sinh đã thẳng, cúi đầu trông cũng rất đẹp.
Lúc Triệu Triết Vũ ngẩng đầu lên lần nữa, thì nhìn thấy Lâm Hoàn đang ngây người nhìn anh chằm chằm. Hai mắt ươn ướt mở thật to, khuôn mặt nhỏ vừa rồi che kín chăn nên hơi ửng đỏ do nóng, dường như khiến anh muốn nhào đến cắn một phát.
Anh đưa chiếc muỗng đến bên miệng cô, cô cũng cứng nhắc mở miệng ăn cháo, ánh mắt vẫn ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, cũng không biết trong cái đầu nhỏ kia lại đang suy nghĩ điều gì. Triệu Triết Vũ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, không nhịn được nên cong môi cười một tiếng, “Nghĩ gì vậy?”
…
Triệu Triết Vũ cười?
Lâm Hoàn giật mình hoàn hồn trước phát hiện này, không nhận ra tim mình đã âm thầm lạc mất một nhịp.
Tảng băng cười lên….. Đúng là rất đẹp mắt.
**
Hết chương 5