Bên ngoài vừa tờ mờ sáng, bên trong căn nhà liền phát ra tiếng kêu lớn.
- Vân Sam dạy nhanh lên.
Cô hôm nay phải đi phỏng vấn ở một công ty nổi tiếng số một số hai Bắc Kinh.
Vân Sam nghe mẹ mình gọi nhưng vờ như không nghe thấy, lấy gối che tai mình lại.
Phỏng vấn cái gì chứ.
Công ty người ta lớn như vậy, muốn xin vào đâu phải dễ.
Nếu đi phỏng vấn một lần liền được nhận, cô đâu cần chật vật đi hết chỗ này đến chỗ khác gần năm sáu lần chứ.
Công ty nhỏ Vân Sam còn không vào được, đừng nói đến công ty lần này.
Vân Tịnh mẹ cô bên ngoài gọi vài tiếng, không thấy người bên trong đi ra liền gấp muốn chết.
Bà đẩy cửa phòng con gái mà đi vào.
Trên tay còn cầm theo hai cái nắp mà gõ.1
" Đùng Đùng ".
- Dậy nhanh, mau dậy ăn sáng còn phải đi phỏng vấn.
Vân Sam bị gõ đến điếc tai, cho dù chăn hay gối cũng không ngăn được tiếng gõ lớn như vậy.
Cô bật người ngồi dậy nhìn mẹ mình.
- Mẹ, công ty lớn như vậy phỏng vấn cũng không có hy vọng đâu, cho con ngủ thêm chút nữa đi.
Vân Sam chuẩn bị nằm xuống tiếp.
Vân Tịnh nhanh hơn cô một bước, kéo Vân Sam ra khỏi giường.
- Chưa đi đã nói chuyện xui xẻo, nhanh dậy ăn sáng rồi đi phỏng vấn.
Bà sao có thể vì vài ba câu của con gái mà hết hy vọng.
Cô lười biếng đứng dậy dũi lưng, hướng phòng vệ sinh mà đi tới.
Nhà này là nhà bọn họ thuê, là thuê nguyên căn nên tiền thuê hơi đắt một chút.
Vân Tịnh là mẹ nuôi của cô, còn có người em trai tên là Lâm Thiên.
Hai người bọn họ đều được bà nhận nuôi.
Vân Sam từng hỏi tại sao bà lại nhận nuôi họ.
Vân Tịnh trả lời cho có mà nói: " Nhìn bọn họ dễ thương nên muốn nhận nuôi mà thôi ".
Lâm Thiên năm nay vừa tròn năm tuổi, cậu đang ngồi trên ghế ăn dành cho con nít bên ngoài phòng khách.
Phía trước mặt là bát cháo dinh dưỡng lúc sớm Vân Tịnh đã đi mua từ sớm.
Trên tay Lâm Thiên cầm một cái đồ mút cháo, đầu hơi gục bên phải sang bên trái.
Cậu còn chưa ngủ đã thì bị gọi dậy rồi.
Vân Sam tóc dài đến eo, phía đuôi hơi uốn một chút nhìn rất năng động.
Vừa nhìn đã biết cô đang ở tuổi thanh xuân còn đang phơi phới, chạy nhảy hết chỗ này đến chỗ khác không lo âu gì.
Da mặt trơn mịn, da mặt này không phải tự nhiên mà có đâu.
Mỗi ngày Vân Sam đều chăm sóc đó, cô cũng đâu phải nữ chính trong tiểu thuyết gì đó da mịn sẵn chứ.
Vân Sam buộc tóc phía sau lên cao, bắt đầu đánh răng, rửa mặt.
Lúc cô đi bên ngoài bàn đã dọn sẵn đồ ăn sáng, mẹ Vân Sam đang đút cháo cho Lâm Thiên.
Khuôn mặt bà vẫn còn rất trẻ nhìn sơ qua cũng chưa đến bốn mươi đâu, trên mặt cũng không xuất hiện dấu vết của việc lão hoá.
Vân Tịnh đến tuổi này vẫn còn là một mỹ nhân.
Bà nghe tiếng mở cửa từ phòng vệ sinh, nhìn con gái đang mặc chiếc váy bó phía dưới bên trên mặc chiếc áo sơ mi trắng.
Hài lòng mà gật đầu.
Vân Sam sinh ra đã rất xinh đẹp, những thứ cần thấy đều thấy được, càng nhìn càng vừa mắt.
- Nhanh ăn đi, hôm nay là ngày đầu tiên đi phỏng vấn đừng có đi trể biết không?.
Cô đi đến bên bàn ngồi đối diện bà.
- Công ty nhỏ con còn không vào được, mẹ đừng hy vọng quá nhiều vào lần này, con dù sao cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Vân Tịnh lườm người đối diện một cái.
- Lần này không phỏng vấn được, mẹ sẽ đi tìm mối mà gả con đi.
Vân Sam năm nay đã hai mươi hai.
Một mối tình dắt vai cô còn không có.
Ai hỏi thì Vân Sam đều nói, bản thân xinh đẹp như vậy nếu có người yêu thì những người để ý cô sẽ thất tình.
Vân Sam nghe lời nói này từ miệng bà đã hơn mười lần rồi.
Lần này cô lười phản bác mà thuận theo.
- Được, mẹ lựa người nào đẹp trai, giàu một chút là được.
Hai người nói vài ba câu, thức ăn trong bát Vân Sam đã được xử lí sạch sẽ.