Mẹ Cao Khánh năm đó không cho hai người ở bên nhau là vì bà có thân phận thấp kém, còn sống ở nông thôn gia đình đều làm nông, chỉ đủ ăn đủ mặc đã là may lắm rồi, mẹ Cao bởi vì vậy mà xem thường, lúc đầu mẹ Cao nhắm mắt làm ngơ vì nghĩ con trai mình nhất thời ham đồ lạ mà thôi.
Khi nghe đến Cao Khánh muốn cưới Vân Tịnh về bà liền không đồng ý, sống chết muốn ngăn cản, mỗi ngày gặp mặt ông đều khóc đến hai mức xưng đỏ, còn nói đạo lí không ít.
Nếu hỏi Cao Khánh hận ai nhất thì chính là bản thân ông, lúc đó là do ông ngu ngốc còn tưởng rằng nghe lời mẹ mình thì bà liền không làm gì Vân Tịnh, ông hận bản thân không đủ sức bảo vệ đứa con của mình với người yêu.
Vân Tịnh nhìn người đàn ông trước mắt vẻ mặt năm đó đều không còn mà khoác lên cơ thể một vẻ chính chắn, trưởng thành khiến cho người ta có cảm giác an tâm lạ thường, tóc ông đã có vài sợi bạc nhưng ngũ quan vẫn vậy một nếp nhăn cũng không thấy, đôi chân vẫn thon dài mỗi bước đi đều mang vẻ uy nghiêm.
Vân Sam vừa vào phòng đã ngã lên giường, nằm thành hình chữ đại ( 大) cô nhìn lên trần nhà màu trắng mà thở dài.
Cô không muốn bỏ đứa nhỏ nhưng lại không có gan dữ nó lại, muốn sinh con nuôi con cũng không phải chuyện dễ dàng gì cho cam, hiện tại bản thân Vân Sam nuôi nổi bản thân đã là mừng lắm rồi bây giờ lại thêm một người.
Hiện tại thì không có gì để lo nhưng sau này thì sao? Cô không muốn đứa nhỏ sinh ra đã không có ba cảm giác này, Vân Sam là người hiểu rõ nhất, đi học bạn bè đều trêu.
Cho dù cô có che chở như thế nào thì cả đời con cô vẫn sẽ nghe thấy những lời không hay này.
Vân Sam cứ thế mà ngủ lúc nào không hay, lúc dậy là vì bên ngoài có người nhấn chuông cửa.
Cả cơ thể cô như bị xe nghiền qua, chỗ nào cũng đau cũng mỏi, nhất là eo với lưng như sắp gãy ra làm hai vậy.
Bên ngoài là Cố Phong tay cầm rất nhiều thứ, hai tay không có tay nào trống.
Vân Sam nhìn thấy người thì hơi sựng lại.
Hắn làm như không thấy.
- Cái này là mẹ tôi kêu tôi đem đến.
Cô không từ chối mà đưa tay cầm lấy.
- Anh vào nhà đi, vào thì đóng cửa lại tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.
Vân Sam đợi người ngồi xuống sofa thì hít một hơi mới lên tiếng.
- Đứa nhỏ nếu anh không muốn có nó thì coi như nó là con của mình tôi được không? Dù gì anh cũng là ba nó nên tôi muốn hỏi ý anh.
Cô không có can đảm ngẩn mặt lên mà hơi cúi xuống.
- Tôi không mang đứa nhỏ này ra làm bất lợi gì cho anh và gia đình anh đâu chủ tịch.
Cố Phong:" Không."
Tim Vân Sam "thịch" một tiếng, cô định nói gì đó thì hắn nói tiếp.
- Tôi sẽ nuôi đứa nhỏ, hai người có thể không yêu nhau nhưng đứa nhỏ cần có ba, ba mẹ tôi muốn tôi chịu trách nhiệm với cô, chúng ta sẽ là quan hệ đối tác, cô qua mắt gia đình còn tôi qua mắt gia đình tôi.
Vân Sam cảm thấy bản thân lo đến ảo giác rồi, những lời này trừ tổng tài trong tiểu thuyết mạng ra, ngoài đời làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ.
Cái gì mà hợp đồng? Qua mắt gia đình là cái gì?
Vân Sam nghĩ tới gì đó mà kích động ngẩn đầu lên.
- Vậy tôi có cần đi làm không?
Cố Phong:" Không cần."
Vân Sam:" Vậy còn tiền? Tiền sinh em bé còn có tiền dưỡng thai còn tiền..."
Không đợi cô nói hết Cố Phong đã cắt ngang.
- Tôi sẽ trả, nhiệm vụ của cô chỉ cần ký vào tờ hợp đồng sau đó yên tâm dưỡng thai ở chỗ tôi là được, đi làm không cần, mỗi tháng cô được một ngàn tệ, chỉ cần đóng vai phu nhân Cố tốt là được.
Vân Sam:" Vậy sau này khi tôi sinh con thì chúng ta sẽ tách nhau ra? Vậy con tôi sẽ do anh nuôi?"
Cố Phong:" Không cần, có thể ở cùng một nhà nếu cô lúc đó tìm được người mình yêu thì coi như hợp đồng chấm dứt sau khi sinh con, về phía gia đình tôi thì cô không cần lo."
Tất nhiên Vân Sam không lo, bản thân cô còn chưa thể tính cho bản thân chu toàn nói chi lo cho người khác.