Lúc Cố Phong đi còn cố tình cho Vân Sam chiếc thẻ màu vàng còn bỏ lại một câu “ Muốn mua gì cứ mua, hết tiền tôi lại đưa thêm.”
Câu này mới chính là câu cô cần, không cần nói nhiều chỉ bao nhiêu đó cũng khiến Vân Sam đổ hắn rồi, nhưng đó là trước kia thôi.
Bây giờ cô không muốn yêu đương, Vân Sam chỉ lo cho đứa con của mình đã thấy đủ lắm rồi.
Cô ăn xong ngoan ngoãn mà đi vòng vòng trong sân với dì Lưu, bên ngoài có một mảnh vườn được trồng hoa màu xanh nhạt, vừa nhìn liền cảm thấy tin thần dễ chịu nhưng hoa lại không có mùi, gió thổi qua chỉ có hơi lạnh trong không khí phả vào mặt làm cho người khác rụt cổ.
dì Lưu thấy cô thích hoa này thì liền nói:
“ Mũi cậu chủ rất nhạy nên không ngửi được mùi của hoa, nhưng cậu ấy lại muốn trong sân có sức sống liền nhập loại hoa này từ nhật về mà trồng.”
Hai người luyên thuyên vài câu, mưa bên ngoài lất phất vài hạt, Vân Sam cũng không ở bên ngoài mà đi vào bên trong.
Điện thoại lúc này vang lên tiếng tin nhắn.
Cô không nhanh không chậm mà ấn vào, Lý Huyên bên kia nhắn liên tục hai ba tin nhắn.
[ Lý Huyên: ] Lúc nãy tớ qua hỏi thì mẹ cậu nói cậu đi công tác, tại sao lại không nói tớ? Lần nào tớ cũng là người biết sau cùng.
[ Lý Huyên: ] Có phải ông sếp của cậu bắt cậu đi công tác gấp không? Chúng ta là bạn thân không thể nào cậu không nói cho tớ biết.
[ Lý Huyên: ] Ngày mốt tớ rảnh, cho tớ địa chỉ tớ sẽ bay đến chỗ cậu quẩy cùng cậu Sam Sam, thấy tớ có xứng đáng làm người bạn tốt không?
Lý Huyên bên kia vừa gửi xong thì đặt điện thoại lên quầy pha chế, đưa mắt nhìn Hàng Tử Ba, nói:
“ Dựa vào đâu anh nói anh chân thành?”
Bên trong quán ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt hai người mang biểu cảm gì đối phương cũng không thể nhìn thấy quá rõ ràng.
Tôi yêu em hay em yêu anh vốn chỉ có ba chữ, ba chữ hợp thành câu nói phức tạp nhất trên đời, có người giấu sâu trong tim, có người buột miệng là nói.
Lý Huyên không muốn buông Hàng Tử Ba vì nghĩ bản thân không thể quên được hắn, chia tay thì người đau khổ vẫn là bản thân mình.
Nhưng Lý Huyên lại quá xem nặng tình cảm, tình cảm ấy mà cứ nhạt là kết thúc.
Hàng Tử Ba nghe lời này tự miệng cô, bản thân không biết phản ứng như thế nào.
Bản thân lúc yêu nhau đối xử với Lý Huyên không tốt, nhưng là con trai ai lại không có cảm giác muốn chinh phục thứ mới lạ? Lúc đó cả hai yêu nhau Lý Huyên bày ra bộ mặt chân thành đến ngu ngốc, cảm giác có được một thành tựu rồi ai lại muốn để ý đến nó nữa.
Lý Huyên không vội, vẫn đợi hắn trả lời câu hỏi của mình.
Hàng Tử Ba nghĩ một lúc liền lên tiếng:
“ Mọi chuyện anh làm đều là chân thành, Tiểu Huyên anh biết là anh đáng chết lúc quen nhau gây ra nhiều việc khiến em không chấp nhận được, nhưng em cũng khiến anh thất vọng không ít, coi như chúng ta hoà như đi được không?”
Lý Huyên:” Tôi làm anh thất vọng? Là tôi quá ngu ngốc lúc anh điện hỏi tôi đang ở đâu thì tôi liền trả lời thành thật, để anh tránh dẫn bạn gái mới của anh đến đó đúng không? Thật sự đáng thật vọng.”
Lý Huyên không nói thêm lời nào cầm điện thoại đứng dậy mà rời đi, mái tóc dài xoã tung phía sau đường cong thoát ẩn thoát hiện làm thu hút không thôi.
Hàng Tử Ba nhìn Lý Huyên đi lại một người đàn ông ngồi bên cạnh mà nói nói cười cười, trong mắt hắn lúc này chỉ toàn mang vẻ ganh tị không giấu nổi trong đáy mắt.
Tử Hào ngồi bên cạnh cô, tay hiếm khi yên phận không choàng eo người ngồi kế:
“ Là bạn trai đến đây tìm?”
Lý Huyên:” Anh hỏi làm gì? Bạn trai hay kẻ thù của tôi thì cũng liên quan gì tới anh.”
Tử Hào dựa lưng vào ghế mà thở dài:
“ Người đẹp đúng là người đẹp, nói những lời này cũng thật văn.”
Tên điên.
Trong mắt Lý Huyên thì cậu chính là một tên điên, ngoài ăn chơi trác táng thì không biết làm việc gì khác.
Suốt ngày hái hoa bắt bướm, nhưng có một điều Lý Huyên phải công nhận đó chính là Tử Hào tiêu tiền rất thông minh, không phải tiêu sài phung phí như những tên nhà giàu ra oai, mà cậu chính là đang lôi kéo mối quan hệ, muốn người khác nghe lời hay làm việc cho mình thì dùng tiền từ từ mà mua.
Lý Huyên xác nhận trong giới này muốn lôi kéo quan hệ chỉ cằn có tiền, những tên mồm dẻo chỉ có thể đi nịnh bợ người khác, những kẻ có tiền không ai phí sức để làm vậy.