Rất nhanh đã đến 5h
Lâm Thiên dụi mắt nhìn Vân Sam đang ngồi ngay người trước máy tính, trên màn hình vẫn là tin nhắn được nhận phỏng vấn đó.
Cậu sốc chăn dậy, chân không mà chạy lạch bạch về phía cô.
- Chị Tiểu Huyên đến chưa, em đói rồi.
Vân Sam lúc này bị gọi mới hoàn hồn.
Nhìn đồng hồ để bàn đã 5h chiều rồi.
Cô ngồi suy nghĩ một lúc không ngờ rất đã đến giờ này, Vân Sam còn không biết Lý Huyên có gõ cửa hay không nữa.
Cô đưa ngón tay thon dài xoa tóc hơi rối của Lâm Thiên.
- Để chị ra bên ngoài xem.
Không ngoài dự đoán của Vân Sam, đúng là Lý Huyên dựa bên cạnh cửa.
Cửa vừa mở ra, Lý Huyên đứng thẳng người.
- Tớ còn tưởng cậu cho tớ leo cây, ở nhà mà tớ gõ gần nát cửa mà cậu vẫn không nghe thấy hả?.
Lý Huyên khom người nhìn vào trong.
- Hay là đang ở trong nhà với anh nào nha.
Vân Sam không do dự mà gật đầu.
Lý Huyên bật chế độ hóng chuyện mà hỏi tới.
- Anh nào? Có đẹp trai không? Tớ có biết không?.
Cô đẩy Lâm Thiên phía sau tới.
- Đây, tớ ở nhà với anh này.
Cậu bị đẩy lên, vẫn không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy Lý Huyên, mặt Lâm Thiên liền tươi rói.
- Chị Tiểu Huyên.
Cậu kêu Lý Huyên là Tiểu Huyên, cái tên này chính là Lâm Thiên muốn gọi.
Mọi người cũng không ý kiến, cho dù không thích nhìn khuôn mặt tròn tròn, hai má phính, cười lên liền xuất hiện đồng tiền bên má.
Càng nhìn càng muốn bay vào hôn.
Làm gì có ai nở mắng một đứa nhóc như vậy chứ, với lại Lâm Thiên rất ngoan.
Lý Huyên thấy cậu nhóc thấp ngang đầu gối, liền ôm lên tay mình.
- Đây đây, tới đây chị ôm.
Lâm Thiên không từ chối mà đưa hai tay lên cao cho Lý Huyên bế lên.
Thấy hai người vậy Vân Sam cũng quen nên không có ý kiến gì.
- Cậu vào đợi tớ.
Cô đi đến trước phòng ngủ mới đứng lại mà quay đầu, nhìn hai người còn đang đứng ngoài cửa.
- Lâm Thiên em cũng thay đồ đi.
Cậu " Vâng " một tiếng.
Từ trên tay Lý Huyên trượt xuống chạy về phòng mình.
Lâm Thiên năm nay đã đi nhà trẻ, mấy ngày đầu còn được bọn họ thay quần áo cho.
Đến trường được vài ngày liền không muốn bọn họ tắm hay thay đồ cho cậu nữa.
Cô giáo nói bọn họ đã lớn rồi, lớn thì phải tự mặc đồ, không được quậy phải ngoan.
Lâm Thiên liền ghi nhớ, những thứ cậu làm được thì không muốn bọn họ giúp.
Vân Sam với Vân Tịnh cũng không có ý kiến gì, Lâm Thiên tự lập từ sớm cũng rất tốt, có lợi chứ không có hại.
Lâm Thiên bộ đồ con gấu cậu thích nhất, phía trước có mặt con gấu màu nâu, phía dưới chân cũng mang đôi giày hình con gấu.
Vân Sam đã thay xong từ lâu, đang ngồi ở sofa nói chuyện cũng Lý Huyên.
Thấy Lâm Thiên đã thay xong mới đứng dậy lấy áo khoác treo trên kệ quần áo gần đó mà mặc cho cậu.
Thời tiết buổi tối dạo này rất lạnh, nói mưa là mưa, sáng thì lại nắng rất gắt.
Lâm Thiên mặc xong, cả ba người cùng nhau đi ra khỏi nhà.
Cậu để cho Vân Sam nắm tay phải còn tay trái để cho Lý Huyên nắm.
Lâm Thiên so với những đứa trẻ năm tuổi nhỏ hơn một chút, nhưng bù lại rất dễ thương.
Trên mặt lúc nào cũng xuất hiện một lớp má hồng tự nhiên, môi hơi hồng mắt lại to.
Chớp mắt một cái liền thấy lông mi rất dài.
Lý Huyên cũng có nét rất dễ nhìn tuy không đẹp bằng Vân Sam, nhưng so với người khác đã hơn họ nhiều.
Bọn họ không gấp, đi bộ mỏi thì đứng ở trạm đợi xe buýt.
Bên ngoài quán gà bọn họ định vào ăn rất đông, vài người còn đang xếp hàng mà mua thức ăn mang về.
Bàn bên trong chật kín.
Ngày thường đã rất nhiều người, những hôm cuối tuần muốn ăn mà không đặt bàn trước cũng rất khó.
Bà chủ bên trong tay chân bận bịu, nhìn thấy ba người thì nở nụ cười hoà ái.
- Tới tới tới, bên trong còn một bàn trống, là bàn đặt biệt dì để cho mấy đứa.
Lý Huyên lúc đến đã đặt bàn từ sớm, chứ làm sao bà biết bọn họ đến mà để một bàn trống chứ.
Vân Sam gật đầu nói vài câu liền đi vào.
Bàn còn trống chỉ có một cái duy nhất, bên trong góc.
Tuy là ở trong góc nhưng rất thoáng vì ở gần cửa sổ.
Người phụ nữ trung niên nhiệt tình với bọn họ lúc nãy chính là bà chủ ở đây Trương Lệ.
Nhưng mọi người hay gọi là bà Trương.
Chồng của bà cũng là họ Trương, khuôn mặt cũng rất hiền lành.
Ông đang dọn bàn gần đó thấy ba người liền cười mà lên tiếng.
- Vẫn ăn mấy món cũ đúng không? Lâm Thiên hôm nay đi chơi với chị hả con.
Cậu nghe có người lớn gọi tên, lễ phép mà lên tiếng.
- Chào ông Trương ạ, gà ở đây rất ngon nên cháu đòi chị dẫn đi ăn.
Ông Trương nghe một đứa nhóc khen đồ ăn ở quán mình, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười càng rạng rỡ.
Trẻ nhỏ không biết nói dối, nói ngon chắc chắn là ngon thật.
Bà Trương bên ngoài sao lại không nghe thấy, từ bên ngoài nói vọng vào.
- Miệng thằng nhóc này ngọt thật, một lát bà cho thêm gà.
Lâm Thiên nghe nói được cho thêm, liền gật đầu như gà mỏ thóc.
- Con cảm ơn bà Trương, cảm ơn ông.
Ông Trương khoác tay.
- Ài! Không có gì không có gì, khi nào thích thì ba đứa cứ tới đây, chúng ta sẽ ưu tiên ba đứa.
Vân Sam nghe vậy liền lắc đầu.
- Không cần đâu ạ, nếu ưu tiên bọn cháu người khác sẽ thù bọn cháu mất.
Cô vừa đùa vừa thật.
Lý Huyên cũng gật đầu phụ hoạ.
- Đúng vậy đúng vậy, đồ ăn nhà bác Trương là ngon nhất, cho dù chờ cũng không sao đâu.
Bà Trương trợn mắt, giả vờ làm vẻ mặt tức giận.
- Ở đây bọn ta là chủ, muốn ưu tiên ai thì ưu tiên người đó thôi, bọn họ dám thù.
Vân Sam nhìn xung quanh, cũng may hiện tại bên trong còn rất ít người, nếu không bọn họ sẽ bị thù thật mất.
Ba người vừa ngồi đợi thức ăn vừa nói chuyện phiếm với bà Trương, ông Trương.
Đồ ăn không đến mười phút đã được đem lên.
So với bình thường đúng là nhiều hơn thật.