Là Blo.
Hắn trượt sang phải áp điện thoại lên tai, gật đầu với Cao Khánh một cái liền đứng dậy bước tới gần thang máy mà nghe điện thoại.
- Chủ tịch, Iun cô ấy bị bệnh trầm cảm còn một khối u ở não.
Cố Phong im lặng mấy giây mới lên tiếng.
- Có thể hoá trị hay không?
Blo bên kia im vài giây như đang suy nghĩ một lúc mới trả lời lại.
- Iun có thể hoá trị nhưng hiện tại trang trại được chúng ta thu mua chỉ là nếu dùng hết số tiền đó cô ấy cũng không đủ để hoá trị.
Hắn thu mua trang trại không rẻ chỉ là hoá trị bằng công nghệ tiên tiến như ở Thuỵ Sĩ càng không phải rẻ, chưa nói đến những bác sĩ thực hiện hoá trị là những người có tay nghề cao, thời gian hoá trị cần có y tá chăm sóc nếu tính đi tính lại tiền bán nông trại cũng chỉ đủ để Iun hoá trị hai lần đã là nhiều.
- Tiền tôi sẽ trả, cứ để cô ấy hoá trị.
Blo nuốt một ngụm nước bọt mới nói tiếp:
- Chủ tịch còn có bệnh tim của Iun.
- Tôi sẽ chịu tiền chữa bệnh cho cô ấy, tôi không thể để người nhà của vợ mình xảy ra chuyện.
Hắn nói xong liền ngắt máy, có một khối u ở não hoá trị cũng chỉ có thể kéo dài thời gian sống lâu thêm mấy năm nếu may mắn có thể đến mấy năm, Cố Phong lúc này tâm trạng có chút rối vừa muốn đưa Vân Sam đến gặp Iun vừa không muốn, nếu gặp được rồi sau này Iun không thể sống lâu chẳng phải người đau lòng lại là cô hay sao? Hắn sờ sờ mũi soạn một tin nhấn gửi cho Blo liền cất máy vào túi, lúc đi lại phòng bệnh đã thấy Cao Khánh đỡ lấy tay Vân Tịnh còn Vân Tịnh đỡ tay Vân Sam cảm giác cho người khác có chút buồn cười, ba người cứ đỡ tay nhau mà đi từng bước nhỏ.
Vân Sam vừa thấy Cố Phong đã hừ lạnh hai cái, đưa ngón tay ngoắc ngoắc hắn lại phía mình, hắn thấy cô kêu liền đi lại sắc mặt này tất nhiên hắn có để ý tới.
- Em sao vậy? Không khoẻ chỗ nào? Tôi kêu bác sĩ cho em.
Cố Phong vừa dứt lời liền nhận được cái liếc mắt của Vân Sam.
- Một lát em sẽ hỏi tội anh sau.
Cô cười hì hì nhìn Vân Tịnh.
- Mẹ đây là chồng của con cũng là ba của Cố Hiên.
Bà nhìn hắn liền cười ôn nhu với hắn.
- Tiểu Phong đứa nhóc này đã lớn như vậy rồi còn lấy được đứa con gái của dì.
Cố Phong:" Là Sam Sam có mắt nhìn nên mới nhìn trúng cháu."
Vân Sam không nghĩ bọn họ có quen biết nhau, chỉ biết Cao Khánh là cậu của Cố Phong còn những chuyện còn lại Vân Tịnh không nói cho cô trừ việc bà và Cao Khánh năm đó.
Cố Phong đỡ tay Vân Sam qua mình, nói thêm vài câu Vân Tịnh liền muốn về phòng nghỉ ngơi.
Cao Khánh nhìn hắn với vẻ mặt đồng cảm:
- Đẹp trai thì được gì chứ chẳng phải cuối cùng vẫn phải sợ vợ hay sao.
Ông không đợi hắn lên tiếng đã đỡ Vân Tịnh đi đến thang máy.
Vân Sam khôn nhìn theo mà liếc mắt nhìn Cố Phong.
- Anh đi vào trong này, em có chuyện muốn nói với anh.
Cố Phong không biết tại sao bản thân đột nhiên ảm thấy có chút lạnh, da gà đều nổi lên một tầng.
Lúc vào phòng bệnh, một người ngồi trên giường người còn lại kéo ghế ngồi bên cạnh, tay bận bịu gọt vỏ táo cho người kia.
- Anh có hôn phu sao lại không nói cho em biết?
- Hôn phu? Em có phải dạo này không có tôi ở nhà mỗi ngày đều đọc những bộ tiểu thuyết ngôn tình trên mạng hay không? Tôi không có hôn phu cũng chưa từng hứa hôn với ai.
Không hứa hôn với ai? Vân Sam không tin. Chẳng phải Vân Tịnh nói hắn đã có hôn phu hay sao? Hai người cũng đã quen nhau từ trước không thể nào sai được rõ ràng là hắn muốn chối.
- Anh có hôn phu, là mẹ nói cho em biết nếu không chắc chắn em còn bị anh lừa.
- Dì Tiểu Tịnh nói? Không phải, tôi thực sự không có hôn phu nếu không tôi điện mẹ hỏi cho em được không? Em vừa sinh xong đừng nóng.
Vân Sam lấy trái táo trong tay hắn mà cắn một cái thật to, hai má đều phồng lên bộ dạng khiến hắn muốn hôn một cái.
Cố Phong nghĩ liền làm không nói hai lời liền đứng dậy hơi khom xuống hôn nhẹ xuống trán cô.
- Em đừng giận, tôi thật sự không có hôn phụ, càng không có chuyện hứa hôn từ bé. Ba tôi từng muốn hứa hôn với nhà họ Lâm nhưng mẹ không đồng ý còn nói yêu đương tự do không thể ép buộc càng không thể hứa hôn tuỳ tiện.