Lúc này hai người nắm tay nhau mà đi về, Lâm Thiên hết nói này đến nói thứ nọ.
Cuối cùng cậu hơi ngẩn mặt lên nhìn Vân Sam.
- Chị Sam Sam, em xin lỗi.
Cô lúc này ngồi xổm xuống ôm lấy Lâm Thiên mà khóc.
Nước mắt làm ướt một mảnh lớn trên vai cậu.
Lâm Thiên đưa tay sạch vỗ vỗ lưng cô, miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng an ủi, nghe rất nhỏ, giọng lại rất trong trẻo.
- Chị Sam Sam đừng khóc, em sẽ không đi lạc nữa, đừng giận Tiểu Thiên.
Vân Sam đưa cánh tay quệt đi nước mắt trên mặt.
- Không sao, là do chị không nắm tay Tiểu Thiên nên mới để Tiểu Thiên đi lạc, về nhà thôi mẹ chắc đang đợi ở nhà rồi.
Lâm Thiên gật đầu.
Hai người về đến nhà đã là 9h, Vân Tịnh vẫn chưa về.
Mỗi phút trôi qua trong lòng Vân Sam cứ như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Bình thường bà có về trể thì cũng là gần 9h, hiện tại đã rất trể.
Trong lòng cô lại cảm thấy bất an.
Lâm Thiên được Vân Sam dỗ ngủ, hiện tại đnag nằm trong phòng đắp chăn mà ngủ.
Cửa lạch cạch mở ra, bên ngoài sộc vào mũi cô là mùi máu rất tanh.
Sắc mặt Vân Tịnh tái nhợt, thần sắc rất kém.
Bà thấy con gái thì hơi giật mình, vẫn cố nặn ra nụ cười.
- Sao giờ con còn chưa ngủ? Tiểu Thiên đã ngủ chưa?.
Vân Sam gật đầu mím môi thành một đường thẳng.
Vân Tịnh không đợi cô hỏi mà lên tiếng trước.
- Mẹ hơi mệt nên về phòng nghĩ trước đây, con nhớ ngủ sớm.
Vân Sam thấy bà không muốn nói vấn đề này, cô cũng không ép.
- Mẹ ngủ ngon.
Bà gật đầu, bỏ giày lên kệ thay đôi dép đi trong nhà.
- Ngủ ngon.
Cho dù có bị thương Vân Tịnh vẫn là người gọn ràng, không phải đi làm về mệt là quăng giày dép bừa bãi để hôm sau hết mệt lại dọn.
Vân Sam cứ thế mà vào phòng.
Lên giường cô vẫn cựa quậy vài cái, hết xoay bên trái đên bên phải.
Cứ thế mà ngủ lúc nào không hay.
Vân Tịnh vẫn chưa nói với mẹ mình là đã đậu phỏng vấn.
Cứ như vậy không ai kêu nên cô đi làm muộn ngay ngày đầu tiên.
Lúc Vân Sam ra khỏi phòng, bên ngoài chỉ có một mảnh tối đen.
Đèn phòng khách không được mở, Lâm Thiên đi học đã đi học từ sớm, Vân Tịnh bình thường đều ở nhà mỗi buổi sáng.
Cho dù có bận cũng đợi cậu dậy nói vào câu mới đi.
Vân Sam đi ra bên ngoài mà mắt taxi đến công ty.
Bên ngoài Cố Thị rất nhiều người ra ra vào vào, vừa mới sáng nhưng vẫn cảm thấy không khí bận bịu.
Cô bước vào bên trong, tiếp tân kêu Vân Sam lên tầng cao nhất cũng chính là phòng làm việc của Cố Phong.
Cô gật đầu cảm ơn.
Tầng cao nhất là tầng 70.
Sàn được lót bằng thảm đen bằng nhung, tuy cách một lớp giày nhưng cô vẫn thấy rất êm chân.
Người đứng ở bên bàn thư ký ngoài cửa như đã chờ sẵn rất lâu rồi.
Vân Sam lúc này mới nhớ bản thân đi muộn, nhanh chân mà chạy lại.
- Xin lỗi, nhà tôi có chút việc nên đến muộn.
Người đứng trước mặt cô là người thư ký cũ, ở đây đợi Vân Sam chỉ để giao lại công việc.
Người thư ký khoác tay.
- Sau này cô đừng đi muộn là được, Cố Tổng không thích người đi làm muộn, mỗi ngày cô phải đến sớm hơn Cố Tổng 10p.
Cô gật đầu, ngoan ngoãn ở bên cạnh mà nghe.
Người phụ nữ đứng trước mặt Vân Sam vẻ mặt rất dễ nhìn, tuy thua kém Lý Huyên một chút.
Nhưng toát lên khí chất âm trầm nhưng lại khiến người khác cảm thấy cô là người rất khó đối phó.
- Những thứ cần chú ý tôi đều ghi ở đây, những tài liệu này cần Cố Tổng ký tên vào.
Người phụ nữ chỉ vào cuốn sổ mỏng ở phía trước bàn, sau đó lại chỉ qua vài tệp hồ sơ dày nằm bên cạnh.
Cô chỉ tay qua bên những tấm hồ sơ có dán hình mỗi cô gái, còn có sơ yếu lý lịch.
- Đây là đối tượng tuần này Cố Tổng cần xem mắt, cô chỉ cần đưa cho Cố Tổng chọn là được.
Vân Sam giật giật khoé miệng.
Chuyện này mà thư ký cũng phải đưa ra lựa chọn cho hắn luôn sao?.
Không trách được, có tiền mua tiên cũng được.
Tiếp nhận xong công việc người kia liền đi mất.