Nếu không phải hôm nay quán ăn đó nghỉ thì hắn đã lái xe đến mà mang cả xe bánh về chỉ là thôn đó hai hôm gần đây mưa lớn đường vô lầy lội, tiệm càng không thể mở cửa được do bọn họ nghe sắp có bão đến, còn phải xây lại mấy lổ hỏng trên trần nhà nếu không đến lúc đó nước sẽ chảy vào.
Tử Hào xuỳ một tiếng ngồi xuống bên cạnh hắn mà xoa xoa gối.
- Ai, đây chính là khuôn mặt bị vợ yêu giận có đúng không? Đám bạn tôi khi bị bạn gái giận cũng không bày ra bộ mặt thảm như vậy.
- Bị nói trúng còn bày ra bộ dạng muốn giết người..A...a...tôi sai rồi đại ca xin tha mạng.
Mộ Phong khoác tay qua vai cậu, nhìn như tình cảm nhưng hai người mới biết người kia vai gần như sắp gãy làm đôi rồi.
Lão Tử Gia cảm thấy con trai mình có chút trướng mắt, lườm một cái liền lên tiếng.
- Tiểu Hào nói cháu có vợ là thật? Còn có một đứa con trai nhỏ cũng là thật sao?
Nhắc đến Vân Sam khuôn mặt hắn liền dịu dàng đi không ít, biểu cảm nhỏ này đều được Lão Tử Gia thu vào mắt.
- Vâng, chỉ là cô ấy chưa muốn công khai khi nào đứa nhỏ lớn hơn một chút sẽ làm đám cưới sẽ thông báo với bên ngoài.
- Bên ngoài? Thế chú là người ngoài sao, đến ba cháu cũng không nói gì với chú nếu không phải Tiểu Hào nói thì đến bên ngoài biết thì chú mới được biết sao?
Cố Phong không nghĩ tới việc này ba hắn sẽ không nói với Lão Tử Gia bởi vì bọn họ chơi rất thân, mỗi tuần 7 ngày đều cùng ngồi đánh cờ tán gẫu chuyện trên trời dưới đất miễn là chuyện có thể nói được đều đem ra để bàn luận.
- Già rồi lại còn muốn tức giận? Không sợ bị bệnh tim sao?
Cố Hàn từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một cái túi màu đen được gói rất cẩn thận mà kẹp bên nách đi vào, người chưa thấy nhưng tiếng đã vang.
Lão Tử Gia không nói lời nào mà dựa lưng vào sofa.
- Ông còn dám đến đây? Chuyện như vậy lại giấu tôi đây rốt cuộc thì cũng chẳng xem tôi là bạn có đúng không? Càng ngày càng quá đáng.
Cố Hàn ba của Cố Phong nghe được câu này liền ra hiệu cho Cố Phong với Tử Hào ra bên ngoài chuyện ở đây cứ để ông giải quyết.
Tử Hào như được gắn tên lửa vào mông mà chạy như bay ra bên ngoài một cái ngoái đầu lại cũng không nhìn lấy. Hận không thể chạy nhanh hơn chỉ sợ nán lại 1 giây sẽ bị bắt ở lại.
Cố Hàn đặt thứ đồ trong nách xuống sofa còn vỗ vỗ hai cái.
- Cho ông cái bàn cờ này, dù sao cũng vừa mua được ở tiệm đồ cổ nhưng dạo này tôi bận trông cháu nên chẳng có thời gian dùng đến.
Lão Tử Gia nghe được câu này liền ngồi thẳng dậy, những bàn cờ mà ông nhắm tới chỉ toàn đồ tốt Lão Tử Gia mỗi lần nhìn thấy còn cảm thán Cố Hàn may mắn mới mua được những món này ở tiệm đồ cổ.
Cố Hàn không đưa bàn cờ cho ông vội.
- Quà tôi cũng cho ông rồi, còn quà của cháu nội tôi đâu, Nếu không có thì bàn cờ này tôi cũng sẽ đem về.
Rõ ràng đây chính là đòi quà trắng trợn nhưng Lão Tử Gia lại không bất ngờ hay tức giận mà ngược lại còn cảm thấy như trong dự tính. Cố Hàn không cho không người khác thứ gì mọi thứ làm đều có suy tính với mục đích riêng, nhưng đối với bạn bè Cố Hàn lại chỉ dùng một chút mưu mà thôi.
Nếu không chọc người khác tức chết thì chính là không ngủ được.
- Chỉ là quà thôi mà để ngày mai tôi gửi đến là được, mau cho tôi xem cái bàn cờ, nhanh lên một chút sao lại chậm chạp như vậy, ai.
Bên trong biệt thự Tử Gia không khí thoải mái dễ chịu bao nhiêu thì bên ngoài sân lại có chút không mấy dễ chịu.
Hai người ngồi trên một chiếc băng ghế dài bằng gỗ, Cố Phong chống tay nhìn về phía đám hoa xanh đỏ phía trước.
Tử Hào thở dài một hơi.
- Tôi vào quân doanh 4 năm không biết khi về có thấy con của cô ấy gọi tôi là chú hay là anh đẹp trai nữa.
- Lâm Phụng? Cậu thích đứa nhóc đó sao?
Cậu nghe hỏi thì liền lắc đầu, chân đá hòn đá nhỏ dưới chăn vào bụi hoa đằng kia mới lên tiếng.
- Là Tiểu Huyên là bạn thân của vợ cậu.
Cố Phong tiếp xúc với Lý Huyên không nhiều chỉ biết qua là một người ngay thẳng, nếu Tử Hào yêu cô cũng không phải không tốt.
Hắn suy nghĩ đến đây đột nhiên lấy điện thoại trong túi ra vẻ mặt có chút khẩn trương.
Ấn một dãy số áp lên tai mà nghe, đổ ba hồi chưa tim hắn như bị treo lơ lửng đến khi bên kia nghe máy mới được đặt xuống.
- Bà xã anh nhớ em rồi, cho anh về nhà có đi. Bên ngoài mưa rất lớn nếu bây giờ không về đường sẽ bị ngập.
Cố Phong nghe người bên kia nói gì liền gật đầu xong mới nhận ra bản thân là đang gọi điện thoại.
- Đường vào mưa lớn nước ngập nên thức ăn chỗ em muốn ăn không mở cửa, đợi vài hôm nữa anh mua cho em được không? Cho anh về nhà đi bà xã.
Cố Phong ngắt điện thoại thì sắc mặt tốt lên không ít, còn vỗ vai Tử Hào một cái.
- Nếu yêu Tiểu Huyên như vậy sao ngay từ đầu cậu không nghe lời chú, đến lúc bị bắt vào doanh trại mới cầu xin thì vô dụng thôi, cậu chạm đến giới hạn của chú ấy rồi.
Cái này cần nói sao? Tử Hào tất nhiên biết đã chạm vào giới hạn của ba mình, gia tộc Tử Gia chưa từng dính phải scanda tình ái nào chính là cái kiểu chết sống đều chỉ có 1 vợ 1 chồng mà thôi.
- Nếu tôi không làm vậy thì sẽ được Tiểu Huyên để ý sao? Những người đàng hoàng theo đuổi cô ấy cũng không thiếu.
- Vậy những người như cậu thì cô ấy thiếu sao?
Lời này vừa nói ra Tử Hào lập tức cứng họng, muốn ú ớ thêm hai ba từ cũng không biết nói thêm gì.