Vân Sam không nghĩ quán sẽ mở đến lúc chuyển mùa còn tính hẳn đường lui nhưng không ngờ sinh ý càng lúc càng tốt, vài hôm nữa cô sẽ đến quán bàn bạc với đầu bếp đổi món mới, những món hiện tại có trong thực đơn bên ngoài cũng đã mở bán chỉ là khẩu vị không hợp nên ít người ăn mà thôi.
- Cậu cứ cho người đến lắp máy sửi đi, vài hôm nữa tớ đến bàn với đầu bếp đổi thực đơn.
Việc đổi thực đơn hay món mới Lý Huyên không có ý kiến. Những món gần đây ở những tiệm khác đã bắt chước bán theo chỉ là công thức không giống nên sinh ý vẫn tốt, nhưng hiện tại ra món mới cũng không phải không tốt, nếu được Lý Huyên còn mong mỗi mùa sẽ đổi món khác nhau, như lạnh sẽ chuyển sang bán lẩu, nóng thì bán đá bào trái cây thêm cũng không tệ đi.
Chỉ là dạo này Lâm Thiên có chút lạ, mỗi ngày đều chạy đến quán chơi cùng một đứa nhóc tên là Tiểu Bạch cái lạ chính là gia đình đứa nhóc tên Tiểu Bạch này gia thế không nhỏ, mỗi ngày đến rồi về đều mua rất nhiều bánh những loại này là loại Lâm Thiên thích ăn, mua không ít hơn hai mươi cái đâu, nếu ngày một ngày hai thì còn không ai để ý đến nhưng đã gần mấy tháng nay rồi, lúc đầu Lý Huyên có nói không cần mua nhiều bánh như vậy để mang về nếu thích cứ đến chơi với Lâm Thiên là được.
Nhưng Lâm Thiên lại nói muốn chơi với nhóc phải mua bánh, mặc kệ Lý Huyên khuyên bảo như thế nào Lâm Thiên vẫn chỉ chơi với người mua bánh quán cậu mà thôi, đứa nhóc Tiểu Bạch kia rất thích chơi cùng nhóc, nói gì đều nghe đó cho dù vô lí vẫn mặc kệ mà làm theo trước.
Vân Sam nghe được tiếng xe bên ngoài mới bật dậy lao như tên bắn mà ra bên ngoài, vết thương trên trán được Cố Phong xử lí sơ qua, bởi vì dụng cụ y tế trên xe không có nên chỉ ghé vào một nhà thuốc mà mua, chỉ xử lí sơ qua.
Vân Sam vừa nhìn thấy miếng băng trắng tim đập thịch một cái, như ai đó cứa một vết đau lòng vô cùng.
- Trán anh bị làm sao? Hai người đánh nhau?
Tử Hào đi phía sau nghe vậy liền lắc đầu, định nói gì đó liền thấy Lý Huyên ngồi bên trong tai hơi đỏ.
Cố Phong đưa tay sờ băng trên trán mà lắc đầu:" Trên đường về tôi bị va chạm một chút nên gọi Tử Hào đến đón, nếu đánh nhau cậu ấy không đánh lại tôi."
Vân Sam để ý đến Tử Hào lúc thấy Lý Huyên mọi sự tập trung liền trên người ngồi ở trong sofa, cô kéo tay Cố Phong vào bếp.
- Đường mưa nên trơn lắm, anh chạy chậm một chút không được sao? Nếu xảy ra chuyện gì em với con biết làm sao bây giờ.
Cố Phong mặc cho cô dẫn vào bếp:" Là tôi dừng đèn đỏ người ta lái xe tông trúng tôi, đừng lo chồng em sẽ không sao."
Vân Sam tìm hòm thuốc, đặt lên bàn:" Anh tự xử lí đi, em sợ máu."
Cô chính là sợ máu, chỉ sợ máu người mà thôi nếu nhẹ thì nôn còn nặng thì là ngất, Cố Phong không nói gì không mở hòm thuốc ra mà đặt ôm eo cô kéo lại.
- Em đừng giận tôi, tôi không cố ý ăn hết bánh của em.
Vân Sam đặt tay lên vai hắn, khuôn mặt này chính là khuôn mặt của chồng cô, người đẹp trai như vậy cũng là người cô yêu nhất, sau này sẽ cùng nhau êm ấm cả đời, người cùng chăn gối, sẽ sống đến già với cô. Trong tim Vân Sam không biết tại sao lại trải qua một cổ mật ngọt, tâm trí chính là không còn của mình nữa.
- Không giận, sao em có thể giận người đẹp trai như vậy chớ.
- Ngày mốt tôi phải về cảm ơn ba mẹ.
Cô đặt càm lên đỉnh đầu hắn, khó hiểu mà hỏi:" Tại sao?"
- Bởi vì sinh ra một người đẹp trai như vậy, cũng rất có lợi cho tôi.
Không khí bên trong phòng bếp như sắp có trái tim bay đầy trên không trung thì không khí bên ngoài phòng khách có chút khó nói, khó nói chính là Tử Hào, Lý Huyên nhìn hắn.
- Anh cứ đi vào quân doanh đi, cho dù 4 năm hay 40 năm khi nào anh về chúng ta vẫn là bạn của nhau thôi, sẽ không thay đổi.
Lời chưa được bày Lý Huyên vừa nói câu này đã khiến người đối diện nuốt ngược tình cảm vào trong.
- Người đẹp trai như tôi rất xứng đáng để em làm bạn.
Tình yêu chính là vậy, nếu người con trai kia yêu thật lòng chắc chắn sẽ rất rụt rè cho dù như thế nào đi nữa, lời trong lòng muốn nói cũng cần phải lấy hết dũng khí để nói, ví như câu anh thích em.
Ngồi gần nhau như vậy cái nhấc tay cũng suy nghĩ hồi lâu.