Từ đầu làm bạn, đến sau cùng vẫn làm bạn quỷ đạo vẫn vậy chưa từng bị lệch đi, càng chưa từng cho nhau hạnh phúc của cả hai cần, một người e ngại không thể nói, còn người kia chính là cảm thấy người này không đủ tin tưởng để trao phận sống cùng nhau đến bạc đầu.
Lý Huyên là người đã từng trải trái đắng của tình yêu cũng đã nếm đủ, hiện tại chỉ muốn nếm mật ngọt mà thôi, nếu mật ngọt không có thì không cần tìm nữa tự bản thân làm con ong rồi tạo mật ngọt cho chính mình. Nếu thêm một người không cho bản thân hạnh phúc chỉ mang lại đến phiền lòng thì hà cớ gì cố tình ngượng ép bản thân? Cuộc sống đã đủ mệt rồi.
Tờ giấy mỏng này cuối cùng vẫn không ai dám đâm thủng, chỉ sợ đâm rồi lại không thể dán lại được nguyên vẹn.
Tử Hào hít hơi sâu liền lên tiếng:
- Khi nào em gả đi nhớ giữ cho tôi một chỗ ngồi, hôm đó cho dù vẫn còn trong quân doanh tôi nhất định vẫn tới.
Lý Huyên gật đầu, còn cười rất vui vẻ nhưng cậu lại không biết nụ cười này, sau này chỉ xuất hiện mãi trong kí ức của cậu mà thôi.
Lúc rời đi Tử Hào còn ôm cô một cái, cái ôm nhẹ nhàng nhưng ấm áp chính là cái ôm tạm biệt. Đoạn tình cảm này cậu không từ bỏ nhưng lại không chiếm hữu chính là kiểu tình yêu sâu đậm nhưng lại đơn thuần.
Hôm Tử Hào đi đến quân doanh, người đến tạm biệt cậu không ít trong đó có Cố Phong, Vân Sam....Chỉ là người muốn nhìn thấy thì không thể thấy được bởi vì Lý Huyên không đến, không phải vì kẹt xe hay ngủ quên hay đến trể, càng không có những chuyện đến phút cuối liền chạy đến ôm nhau mà tỏ tình, mà Lý Huyên không muốn đến, đến nhìn nhau một lần liền thấy hối tiếc một lần.
Tử Hào đi gần nửa tháng, Cố Hiên cũng được đem về nhà chăm sóc, Vân Tịnh với ba mẹ Cố Phong chia ngày ra chăm cùng nhau, còn người mẹ lại nhàn đến nhàm chán. Trên mạng không loạn như trước, Vân Sam có chút chán trò này rồi nhưng lại không muốn chấm dứt liền im hơi lặn tiếng đã gần nửa tháng không cập nhật ảnh gì.
Vân Sam vừa xuống máy bay liền ỉu xìu mà ngã vào lòng hắn hai mắt đánh vào nhau, cô buồn ngủ từ lúc lên máy bay nhưng vẫn cố tình chống lại cơn buồn ngủ mà thức bay gần mấy tiếng nhưng hiện tại có chút hối hận rồi, đáng lẽ cô nên nghe lời Cố Phong ngủ một lát lúc xuống máy bay cũng không bộ dạng thê thảm này.
Cố Phong có máy bay riêng lúc đi không cần chật vật chen chúc nhau lúc lên máy bay càng không cần xếp hàng,.
Cố Phong ôm eo cô mà xoa xoa.
- Ngoan, chúng ta về khách sạn rồi lại cùng nhau ngủ.
Nếu không phải tên này thì đêm qua cô có mất ngủ sao? Nhưng hiện tại Vân Sam có chút lười nói lại bởi vì lười, miệng cũng lười mở chân cũng không muốn đi liền ôm lấy cổ hắn.
- Em buồn ngủ không đi nổi.
Cố Phong cứ thế mà bế cô từ sân bay đi lên đến sảnh, mặc kệ những ánh mắt khác bắn tới, ghen tị cũng không ít.
Lúc về đến khách sạn Vân Sam liền nhào lên giường mà ngủ, hiện tại ở đây đã là mùa đông tuy tuyết chưa rơi nhưng đã rất lạnh, gió cũng không nhỏ nhưng giữa trưa lại có sương mù. Cái thời tiết quỷ gì đây?
Vali đã được đưa đến trước hắn chuẩn bị đi tắm thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Blo, hắn không đi ra bên ngoài nghe mà ngồi xuống soà ấn nghe máy.
- Cố Tổng, cô ấy đã xuất viện rồi nhưng vẫn được điều trị ở trang trại chỉ là....
- Chỉ là?
Blo bên kia có chút căng thẳng liền xoa xoa tay mới dám nói tiếp.
- Chỉ là lúc sớm tôi có qua xem tình trạng, chỉ là có chút tồi tệ nhưng sức khoẻ không chuyển biến xấu.
Cố Phong:" Chăm sóc cô ấy tốt một chút, khi nào Tiểu Sam dậy tôi sẽ dẫn người qua."
Hắn nói xong liền cúp máy, ngửa cổ ra phía sau sofa mà xoa xoa mi tâm, Cố Phong có chút đau đầu, nếu gặp được người chị lạc nhau từ nhỏ lại còn bị bệnh sống không được bao lâu thử hỏi vợ yêu hắn có bao nhiêu phần khó chịu. Hắn cũng chỉ có thể giúp tìm bác sĩ giỏi một chút chăm sóc tốt hơn một chút đã làm hết khả năng còn đoạt mạng từ tay thần chết về để làm vợ yêu vui thì hắn cũng không làm được. Nếu được thì không cần phải nhờ đến bác sĩ làm gì.
Khuôn mặt đều bị chôn trong chăn hơi thở đều đều bởi vì lạnh mà chóp mũi có chút đỏ, hắn không nhịn được mà đi lại gần hôn nhẹ lên trán cô, còn giúp vén vài sợi tóc rũ xuống trán ra sau tai.
- Hiện tại hay sau này tôi đều muốn em vui vẻ, phần không vui vẻ tôi gánh thay em. Sau này chuyện không vui tôi giải quyết thay em.