Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Con người thường không biết không sợ, nhưng một khi biết phía trước là nguy hiểm thì dũng khí từng có như cơn thủy triều rút đi, chỉ chừa những con cá nằm thoi thóp trên bờ cát nhẵn mịn, xa rời bầu không khí lành lạnh của biển cả.

Giờ khắc này, Trang Noãn Thần thấy mình giống như một con cá mắc cạn trên bờ. Cô đứng chần chừ ngoài cửa phòng làm việc suốt mười phút, nghĩ sẵn lời lẽ hay lý do giải vây cho bản thân.

Cuộc sống như đang vui đùa cùng cô, mới giây trước cô còn cao ngạo, giây sau tiền đồ của cô đã nằm trong tay người khác.

Một hồi lâu sau, cô cũng gom đủ dũng khí, vươn tay gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng đàn ông nhanh nhẹn êm tai truyền từ phòng làm việc, Trang Noãn Thần vô cớ rùng mình.

Phòng làm việc không thay đổi gì nhiều, ngoại trừ sự xuất hiện của một Trình Thiếu Tiên. Trang Noãn Thần cẩn thận bước vào, trông thấy bóng dáng Trình Thiếu Tiên đang sắp xếp văn kiện qua rèm mi dài, lòng cô thầm than vãn, cầu nguyện cho bản thân.

Trình Thiếu Tiên thấy cô vào, anh vừa loay hoay vừa nói, “Đóng cửa lại.”

“Dạ? Ồ…” Cô nghe thấy thanh âm của mình run rẩy.

Cửa phòng chậm rãi đóng lại, Trang Noãn Thần đột nhiên thấy nghẹt thở.

“Ngồi đi.” Trình Thiếu Tiên cất văn kiện vào ngăn kéo dưới chân, vung tay ý bảo cô ngồi xuống sofa bên cạnh.

Trang Noãn Thần kiên trì ngồi sát vào thành sofa, cảm giác này kỳ lạ cực kỳ. Người đàn ông ăn vận đơn giản tối thứ sáu lại thành lãnh đạo trực tiếp của cô vào lúc này.

Trình Thiếu Tiên không vội tỏ rõ mục đích, anh chỉ cầm một phần văn kiện lên xem giây lát, rồi không biết ghi ghi chép chép gì vào đó. Trái tim cô lập tức nảy lên đến tận cổ họng, đầu óc mau chóng lục tìm xem bản thân có nhược điểm hay làm gì thất trách trong công việc để anh nắm thóp hay không.

Không gian phòng làm việc im thin thít, nghe thấy cả tiếng kim tích tắc trôi qua của đồng hồ treo tường, mỗi nhịp gõ đều khiến Trang Noãn Thần giật thót tim. Cuối cùng, không tiếp tục im lặng được nữa, cô rón rén mở miệng, “Trình tổng, xin hỏi anh tìm tôi… có chuyện gì?”

Trình Thiếu Tiên dừng bút, ánh mắt quá mức điềm tĩnh nhìn cô, cô không rõ tâm tư của anh. Sau đó, anh đóng văn kiện, dựa người vào ghế làm việc, tiếp tục kiểu nhìn đau đáu làm cô không sao lẩn tránh.

“Sợ tôi?” Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng anh không chút thay đổi.

Trang Noãn Thần gian nan nuốt nước bọt, vô ý thức lắc đầu, nhưng lòng cô rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Chết rồi, chết thật rồi, nhất định anh sẽ không tha cho cô.

Trình Thiếu Tiên thờ ơ đứng dậy, bước từng bước về phía cô, Trang Noãn Thần không dám ngước đầu nhìn anh, cơ thể cô bất giác dán sát vào sofa. Bầu không khí lạnh lẽo phả trên đầu cô.

Cằm cô bất ngờ bị anh nâng lên, hơi lạnh như lưỡi dao sắc bén lướt qua da thịt, có vẻ không đau nhưng lại đau vô cùng. Trình Thiếu Tiên buộc cô dòm thẳng vào đôi đồng tử đen nhánh của anh.

“Trình, Trình tổng…” Trang Noãn Thần đứng bật dậy, lui về sau từng bước, tránh xa hơi thở của anh.

Trình Thiếu Tiên đứng im tại chỗ, ưu nhã khoanh hai tay trước ngực, ngắm nghía dáng vẻ như con thú nhỏ dốc sức đề phòng của cô. Thoáng chốc sau, anh không nén nổi hứng thú, đôi mắt đong đầy ý cười…

“Cô nói thử xem, một cô gái xinh xắn thế này, sao lại trang điểm mình thành một bà phù thủy?”

Lòng Trang Noãn Thần run lên, buột miệng nói thẳng, “Anh, anh nhận ra tôi?”

Trình Thiếu Tiên cong môi cười, “Thật lòng mà nói, ngay ánh mắt đầu tiên tôi không nhận ra, nhưng tôi nhớ kỹ tên cô.”

Nụ cười của anh chói lòa đôi mắt Trang Noãn Thần, lòng cô trĩu nặng, “Cho nên… cho nên anh muốn trả thù?”

“Trả thù?” Trình Thiếu Tiên ngồi xuống sofa, nhàn nhã bắt chéo chân. Thoạt đầu anh nhìn cô khó hiểu, sau đó sực hiểu ra, anh cố gắng nhịn cười, cất giọng nhẹ nhàng, “Tôi đã xem hồ sơ của cô ở phòng nhân sự và phòng hành chính, tuy rằng không có đại công nhưng không hề phạm lỗi nặng. Hằng ngày cô đều chăm chỉ làm việc.”

“Vậy…” Trang Noãn Thần muốn hỏi anh kêu cô tới làm gì, đương nhiên lời này cô không dám nói ra miệng. Dẫu sao người ta cũng là lãnh đạo.

“Cô ngồi đi, tôi đâu có phạt cô đứng.” Trình Thiếu Tiên bị bộ dạng của cô chọc cười, đứng dậy đi đến bàn làm việc.

Trang Noãn Thần nào dám không ngồi, cô lề mề ngồi xuống, trông thấy anh lấy một hộp thuốc từ ngăn kéo, rồi tiến lên trước nhìn cô, “Ăn trưa chưa?”

“Dạ? Chưa…” Cô ngửa đầu.

“Vậy cô đi ăn một chút gì đi. Nửa tiếng sau khi dùng bữa hẵng uống thuốc này.” Anh cầm thuốc đặt trước mặt cô, rồi lại về bàn làm việc, ngồi xuống.

Trang Noãn Thần săm soi, là thuốc đau dạ dày. Nói vậy, anh đã biết… Khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng, “Anh gọi tôi lên để đưa cái này?”

Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Vậy cô tưởng thế nào? Tưởng tôi đuổi việc cô?”

Trang Noãn Thần thật sự muốn khoét lỗ trốn vào trong. Cô đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử ư?

“Cám ơn…”

“Không cần cám ơn tôi sớm như vậy. Mặc dù cô là em gái Nhan Minh, nhưng ở công ty tôi sẽ không đối đãi đặc biệt với cô. Nếu lần gọi thầu này, biểu hiện của cô không đạt, tôi vẫn sa thải cô như thường.” Giọng Trình Thiếu Tiên thong thả, tỏ vẻ nhất mực vì việc chung.

Trang Noãn Thần vừa nghe anh nhắc đến Nhan Minh, tính quật cường ăn sâu trong bản chất liền dấy lên, bỗng chốc cô đứng phắt dậy, nhìn anh nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh có cơ hội sa thải tôi!”

Khóe miệng Trình Thiếu Tiên khẽ nhếch, đáy mắt vụt lên một tia tán thưởng, “Được, tôi chờ xem.”

Trang Noãn Thần xoay người muốn đi.

“Đợi đã.” Anh gọi cô lại.

Cô dừng bước, ngoái người nhìn anh.

“Cầm theo thuốc.” Anh nở nụ cười.

Trang Noãn Thần cắn môi, cầm hộp thuốc trong tay, cảm động nhìn anh, “Cám ơn.”

Trình Thiếu Tiên cười cười, không nói thêm gì.

***

Buổi chiều, chị Mai triệu tập nhóm một họp khẩn cấp. Họp suốt từ hai giờ đến tận năm giờ rưỡi vẫn chưa xong. Phòng họp chính bị chị Mai chiếm dụng cả buổi nên Angel buộc phải ôm một bụng tức tối, dùng phòng họp nhỏ.

Điểm mạnh của chị Mai thể hiện trên tinh thần tác chiến tập thể. Chị Mai tập trung thảo luận hạng mục đấu thầu của Tiêu Duy lần này, gộp ý kiến của từng thành viên để xem xét tính khả thi.

Thành viên nhóm một gồm năm người, trong đó Trang Noãn Thần và Cao Doanh phụ trách đề ra phương án hoạt động, tạo bàn đạp thúc đẩy; Tề Viện Viện là senior account manager, theo dõi hạng mục, tranh thầu, có kinh nghiệm tiếp xúc trao đổi với khách hàng; còn hai người khác thì thực hiện theo kế hoạch định sẵn, nhưng đừng vội xem thường, họ có những khả năng không ai ngờ tới.

“Quốc tế Tiêu Duy lần này lấy xe hơi cao cấp làm hoạt động quảng cáo. Tôi đã tiến hành phân tích hình tượng, người dùng và lượng tiêu thụ của mẫu xe này trước đây ở Trung Quốc. Tuy mang tiếng là xe hơi cao cấp nhưng độ tên tuổi không mấy lý tưởng ở thị trường, vì vậy ở mức độ nào đó cũng ảnh hưởng đến lượng bán ra. Thế nên nếu chúng ta muốn đấu thầu thành công thì phải chú trọng đề cao tên tuổi và đẳng cấp của mẫu xe này. Dĩ nhiên, tôi đã liên lạc với bên trưng bày. Họ sẽ tích cực phối hợp cùng chúng ta, in ấn sách giới thiệu, giúp chúng ta dễ dàng tổ chức sự kiện hay hoạt động quảng bá hình tượng.” Tề Viện Viện là một cô gái khôn khéo tài ba, lớn hơn Trang Noãn Thần hai tuổi, các phân tích của cô về khách hàng luôn có hiểu biết chính xác.

Chị Mai gật đầu, nhìn mọi người, “Tôi muốn ánh mắt mọi người phóng xa hơn nữa. Các hoạt động quảng bá dĩ vãng của quốc tế Tiêu Duy chưa bao giờ công khai ra ngoài. Nếu lần này công khai gọi thầu, vậy có nghĩa Tiêu Duy đã ý thức thấy các công ty PR có đủ khả năng và lợi ích mà họ cần. Tôi tin phát triển xe hơi giá cao chỉ là bước thử đầu tiên. Nếu lần này thành công, chúng ta sẽ có cơ hội tiếp nhận nhiều dự án hơn từ họ. Chúng ta cần dốc sức giành hợp đồng của quốc tế Tiêu Duy, thay họ tổ chức hoạt động quảng bá quan trọng nhất. Miếng bánh béo bở này chỉ có thể của Đức Mã chúng ta, vả lại còn phải do nhóm một Đức Mã nhận làm!”

Mọi người đều nghiêm túc gật đầu, nhất là Trang Noãn Thần, trách nhiệm của cô trong nhóm chẳng hề nhỏ, cô đảm đương khâu sắp đặt chủ lực. Khi đấu thầu, ngoại trừ nghĩ ra đề án còn phải chú trọng khả năng phân tích nhạy bén, kế hoạch thực hiện, nên cô không thể sơ suất.

“Mọi người nhớ chú ý đặc biệt một người. Dù thế nào chúng ta cũng phải tìm kiếm cơ hội tiếp xúc với người này trước tiên.” Chị Mai nói thay đổi nội dung trên máy chiếu. Đó là một phần tài liệu cá nhân, nhưng chỉ có tên và lý lịch cực kỳ sơ sài, ảnh chụp và những thứ khác không hề có.

“Chị Mai, người đó là ai? Sao lại ít tư liệu thế này?” Trang Noãn Thần chăm chú theo dõi, cau mày hỏi.

Chị Mai gật đầu, “Vincent là tên tiếng anh của anh ta. Còn thông tin cá nhân thì ít cực kỳ. Tôi đã hỏi thăm bên báo chí, nhưng anh ta chưa từng đồng ý nhận phỏng vấn, nên không có ảnh chụp. Anh ta chính là CEO hiện nay của quốc tế Tiêu Duy.”

“Chị Mai, em không rõ, việc chúng ta tranh thầu thì liên quan gì đến anh ta? Vả lại chúng ta chỉ cần tiếp xúc với phòng tuyên truyền của đối phương là đủ rồi, anh ta là CEO, làm gì có chuyện nhúng tay trực tiếp vào chuyện đối ngoại?” Cao Doanh nêu ý kiến.

Đây cũng là nghi vấn của những người khác, các thương hiệu họ tiếp nhận trước nay chỉ tiếp xúc với phòng tuyên truyền hoặc người phụ trách xúc tiến thương hiệu của đối phương, chứ không có khả năng gặp trực tiếp người điều hành cấp cao. Nhưng lần này chị Mai lại đề cập phải tiếp xúc trực tiếp với CEO đối phương, điều này khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

“Mọi người đều không biết rồi, trước khi Tiêu Duy niêm yết trên thị trường chứng khoáng thì không hề có tên tuổi gì cả, nhưng bắt đầu từ lúc niêm yết, mọi sản nghiệp đều tăng trưởng đồng loạt, tôi nghĩ đều nhờ tất cả vào CEO mới. Căn cứ theo đó, tôi khẳng định mọi việc lớn nhỏ trong quốc tế Tiêu Duy đều do đích thân anh ta hoạch định. Đấu thầu lần này là bước đi quan trọng nhất của Tiêu Duy vào thị trường nội địa, nên chúng ta cần tìm cơ hội hợp tác thống nhất phương án chung với anh ta trước tiên. Mọi người cũng đừng quên, bởi do Vương tổng nên phòng tuyên truyền của Tiêu Duy không có thiện cảm mấy với Đức Mã. Chẳng thà chúng ta đi đường vòng, tìm kiếm cơ hội hợp tác từ quản lý cấp cao. Có câu ‘quỷ nhỏ khó chơi’, vậy chúng ta nên hạn chế tiếp xúc với phòng tuyên truyền bên đó.”

Mọi người gật đầu đồng loạt, Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm tên “Vincent” trên màn hình, lòng cô nhói lên một cách khó hiểu. Vincent có nghĩa là chinh phục, xem ra không thể coi nhẹ cái tên này. Cô suy tư giây lát, nhìn chị Mai, “Chỉ có bao nhiêu đây tư liệu thì rất khó với bọn em.”

“Hiện nay, anh ta đang ở Bắc Kinh, có lẽ là vì chuyện đấu thầu. Chỉ cần anh ta ở Bắc Kinh thì chúng ta sẽ có cách xử lý. À, đúng rồi, anh ta còn tên tiếng Trung, mọi người nhất định phải nhớ kỹ.” Chị Mai nói, tay gõ bàn phím, trên màn hình liền xuất hiện ba chữ.

Trang Noãn Thần ngước nhìn, bỗng trợn tròn mắt ngỡ ngàng, hoảng hốt thốt lên, “Giang Mạc Viễn?”

“Biết anh ta ư?” Chị Mai và tất cả mọi người đều dồn mắt về Trang Noãn Thần.

Lúc này Trang Noãn Thần mới ý thức bản thân thất lễ, cô lật đật thề thốt phủ nhận, nhưng tim cô đập rộn trong lồng ngực, cố gắng kìm nén thế nào cũng không sao bình thường được.

“Noãn Thần, lần này em, Viện Viện và Cao Doanh đi đầu tiếp xúc với người này trước tiên. Nếu có vấn đề gì phát sinh thì gọi tôi lúc nào cũng được.” Chị Mai giao nhiệm vụ.

Trang Noãn Thần vừa nghe liền sởn hết gai ốc, ngồi đờ đẫn, hồi lâu sau mới ngây ngẩn hỏi, “Chị Mai, sao lại là em…”

“Đơn giản thôi, thứ nhất em là người vạch kế hoạch, trước tiên phải tiếp xúc tìm hiểu ý muốn của khách hàng, biết anh ta cần gì thì mới lập được kế hoạch thỏa mãn; thứ hai em có bằng tiếng anh cấp sáu, lỡ đối phương không rành tiếng Trung, em có thể trao đổi lưu loát với anh ta, vậy nên chọn em là thích hợp nhất.” Chị Mai nói giọng quả quyết, bình tĩnh phân tích tình huống. “Còn vấn đề gì khác không?”

“Dạ không…” Trang Noãn Thần rầu rĩ nhoài người lên bàn họp, đầu óc rối như mớ bòng bong, cô muốn nói tiếng Trung của Giang Mạc Viễn chuẩn cực kỳ, anh là người Trung Quốc chính gốc…

Cô đau buốt đầu, dở khóc dở cười nhìn trân trân ba chữ “Giang Mạc Viễn” trên màn hình. Lúc này cô mới cảm nhận trọn vẹn ý nghĩa câu “tạo hóa trêu ngươi”. Trời đất xoay chuyển thế nào cô lại liên quan đến công việc của anh, càng không ngờ có một ngày anh trở thành khách hàng của cô…

========

Toàn thể Đức Mã lâm vào cuộc chiến công khai hùng hồn giữa các nhóm với nhau. Ba ngày sau đó đối với Trang Noãn Thần giống như địa ngục trần gian. Ngày nào, cô cũng phải tăng ca đến nửa đêm, hôm sau lại vác đôi mắt gấu trúc tiếp tục “chiến đấu”. Dưới yêu cầu bức thiết của chị Mai, nhóm sách lược thương hiệu cũng không may mắn thoát khỏi tai kiếp, họ gần như thức suốt hai mươi bốn giờ hoạch định chiến lược phát triển dòng xe hơi cao cấp của Tiêu Duy. Trang Noãn Thần và Cao Doanh dựa vào kế hoạch của chuyên gia, thương thảo và sắp đặt các hoạt động phối hợp liên quan.

Nhưng trước khi đưa ra kế hoạch hoạt động, dựa theo chỉ thị của chị Mai, cô và Cao Doanh phải gặp gỡ trước người điều hành cấp cao của đối phương mới được, như vậy sẽ tăng cao xác xuất trúng thầu.

Hai ngày nay, Trang Noãn Thần ngoài trừ việc lên ý tưởng, còn đi theo Tề Viện Viện và Cao Doanh đến Tiêu Duy, nhưng lần nào cũng bị từ chồi gặp mặt, nếu không thì cũng được báo rằng hiện tại lãnh đạo không ở Bắc Kinh.

Thứ tư, bầu trời trong xanh khác thường, hương vị mùa thu ngày càng nồng đậm hơn. Trong lúc xe băng qua làn đường đông đúc hướng nhanh về sân bay, Tề Viện Viện thở dài thườn thượt, giơ tay xem đồng hồ, hối thúc gấp gáp, “Bác tài ơi, chúng ta có thể đi nhanh hơn chút nữa không?”

“Nhanh? Chẳng lẽ tôi không muốn nhanh? Nhưng cô phải xem tình hình giao thông lúc này chứ. Cô không thấy camera bên kia à, nhanh nữa là tôi chạy quá tốc độ đấy.” Tài xế taxi nói bằng chất giọng Băc Kinh tiếp lời, “Nhưng cô cứ yên tâm, đảm bảo đến đúng giờ. Ba cô chắc đang vội đến kịp chuyến bay hay đón người?” Tài xế niềm nở, một khi đã mở miệng trò chuyện thì không cách nào ngừng lại.

“Chúng tôi đi cướp người!” Tề Viện Viện bực bội đáp.

“Hả?” Tài xế sửng sốt.

“Bác tài, cậu ấy nói đùa thôi, chúng tôi thật sự rất gấp, làm phiền chạy nhanh một chút.” Trang Noãn Thần ngồi phía sau, nói xong lại quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, tựa hồ có một chiếc lá mỏng manh lướt qua tầm mắt, rồi lại bị xe cuốn ra sau. Người ta thường nói mùa thu là mùa gặt hái, cô không biết hôm nay có thu hoạch được gì hay không.

Chị Mai nắm tin tức rất nhanh, rốt cuộc cũng dò la ra lãnh đạo của đối phương về đến Bắc Kinh vào mười giờ hôm nay. Vì vậy ba người họ giống như chiến sĩ dũng cảm nghe tiếng kèn phát lệnh tiến tới cổng ra T3, hy vọng có cơ hội tiếp xúc với bên đó một lần. Kỳ thực mấy ngày nay Trang Noãn Thần luôn gọi vào dãy số đó, dãy số của Giang Mạc Viễn! Nhưng cô lại không chắc chắn lắm, ngộ nhỡ trùng tên thì sao? Cô không biết bản thân đang lo cuống cuồng chuyện gì, nhưng có lúc cô chợt cảm giác chuyện sẽ không phát triển theo hướng cô hằng mong muốn.

“Viện Viện, dù chúng ta tới sân bay cũng chẳng làm được chuyện gì, cậu có thể nhận ra anh ta không?” Trang Noãn Thần quan sát dòng xe ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.

“Công này thuộc về chị Mai của chúng ta, tuy không có ảnh chụp của người này, nhưng chị Mai đã nhận được tin chắc chắn từ nhân viên sân bay. Giang Mạc Viễn bay chuyến bay từ Toronto về tới đây đúng mười giờ, ngồi cùng năm người khách khác của khoang hạng nhất, trong đó có hai nữ, một già, còn lại hai người thì chúng ta phải thử vận may. Khách trong khoang hạng nhất sẽ ra sớm, hơn nữa là lãnh đạo cấp cao của đối phương, chắc chắn có người ra đón. Mình nghĩ muốn tìm Giang Mạc Viễn cũng không đến nỗi quá khó.” Tề Viện Viện phân tích rành rọt.

Trang Noãn Thần không nói gì thêm, chỉ gật gù nghe theo. Cao Doanh ngồi kế bên, lười biếng nhích gần cô, cười ngọt ngào, “Noãn Thần, lần đầu tiên mình trông thấy cậu trang điểm đó. Phải công nhận, cậu trang điểm lên nhìn rất xinh, bỏ xa dáng vẻ ngày thường.”

“Cậu đang khen mình? Hay đang chê mình?” Vai Trang Noãn Thần huých cô một cái, “Mình sợ dọa khách hàng bỏ chạy mà thôi. Chị hai à, ba ngày rồi em chưa có giấc ngủ ngon lành nào cả. Nếu không trang điểm, mình sợ người ta tưởng chúng ta đang đi trộm báu vật quốc gia.” Kỳ thực đây chỉ là một nguyên nhân trong số đó. Điều cô sợ chính là, lỡ Giang Mạc Viễn thật sự là Giang Mạc Viễn… diện mạo anh hay thấy có lẽ tốt hơn, không chừng anh còn nể tình quen biết cho các cô thêm thời gian.

Cao Doanh không biết suy nghĩ của cô, nghe vậy bèn cười ha ha, “Cậu nói cũng đúng, huống chi bây giờ chúng ta đang đến sân bay.”

Trang Noãn Thần im lặng lườm cô, lòng lại âm thầm cầu nguyện.

Cổng ra T3 đông ngùn ngụt, kẻ đến người đi hối hả, người cầm hoa giơ bảng, bảng báo bay chuyển liên tục thông tin các chuyến bay, có chuyến đến đúng giờ có chuyến đến trễ.

Đám Trang Noãn Thần chen chân đến vị trí tốt ở cổng ra, để tiện quan sát.

Những chuyến bay đến giờ đáp xuống, tiếp mười phút sau liền có người lục tục bước ra. Một người phụ nữ mặc áo hồng đi ra đầu tiên, đeo kính mắt bảng to, trông có vẻ như ngôi sao nổi tiếng. Cao Doanh lật đật kéo Trang Noãn Thần, rủ rỉ, “Cô ta quen mắt quá phải không? Ngôi sao nào vậy nhỉ?”

Trang Noãn Thần còn chưa kịp mở miệng, Tề Viện Viện đã nhắc nhở, “Mọi người tập trung, tập trung một chút. Chúng ta không phải đến tìm ngôi sao.”

Cao Doanh le lưỡi, không nói tiếng nào.

So với một Tề Viện Viện khẩn trương tột độ, Trang Noãn Thần trái ngược hoàn toàn. Cô vừa hy vọng đó là anh lại hy vọng không phải là anh, đôi mắt sáng trang điểm tỉ mỉ dõi nhìn về cửa ra, lòng cô không ngừng run lên.

Lại thêm hai người đàn ông đi ra, một trước một sau, người đàn ông đi trước chạy hối hả, có vẻ như rất gấp, người đó không cao, chỉ mặc áo sơ mi bình thường.

“Phải không nhỉ?” Tề Viện Viện lẩm bẩm, siết chặt tay.

Trang Noãn Thần nhìn theo, hít một hơi thật sâu, ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói, “Không phải anh ta, người ở phía sau mới là Giang Mạc Viễn.”

Cách người đàn ông hối hả đó có một người đang bước ra. Giữa đám đông, vóc người anh ta bảnh bao cao lớn, nổi trội với mọi người xung quanh, tia nắng vàng ấm áp chiếu bóng lên áo sơ mi xám ngắn tay, bờ vai rộng lớn rắn rỏi, quần tây thẳng thớm bao trọn đôi chân cường tráng. Tay phải vắt áo vest, tay trái cầm cặp xách sải bước về trước, đi cạnh anh ta là một người phụ nữ. Có lẽ không đuổi kịp bước chân nên cô ta gần như hì hục chạy tới.

Người phụ nữ mau chóng bắt kịp anh ta, hấp tấp kéo anh ta, người đàn ông dừng chân, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc săm soi cô ta, khóe môi anh ta lạnh lẽo, người phụ nữ sợ hãi thả ra. Người đàn ông đi thẳng ra cổng.

Chính là anh, quả nhiên là anh!

Tề Viện Viện vừa nghe Trang Noãn Thần nói, liền ngạc nhiên nhìn cô, “Chắc chắn?”

Cao Doanh cũng thấy lời nói của Trang Noãn Thần rất chắc chắn, nghi hoặc hỏi, “Cậu biết anh ta?”

Trang Noãn Thần giật mình, lắc đầu lia lịa, “Mình chỉ đoán thôi, cậu xem đi khoang hạng nhất chỉ có vài người đi ra thôi. Nhưng có phải trông anh ta điển trai và có phong độ nhất không? Còn nữa kìa, bên đó có người ra đón.” Vừa rồi cô không chú ý lắm, hóa ra Châu Niên cũng ở đây. Nếu trông thấy anh ta sớm, cô cũng không nơm nớp nhiều như vậy.

“Chắc chắn anh ta rồi, chúng ta cứ chặn lại trước đã.” Thấy Cao Doanh và Tề Viện Viện còn do dự, Trang Noãn Thần bất đắc dĩ thở dài, lướt mắt nhìn người phụ nữ cùng anh ra khỏi cổng, thấy cô ta đi hướng khác, Trang Noãn Thần mới hiểu cô ta thế nào cũng bắt chuyện với anh trên máy bay.

Tề Viện Viện không hề nghĩ ngợi, bước nhanh đến, Cao Doanh cũng kéo Trang Noãn Thần chạy qua.

“Anh Giang, xin anh đợi một chút…” Thấy anh đi theo cấp dưới ra xa, Tề Viện Viện lập tức kêu lại.

Giang Mạc Viễn ở phía trước dừng bước, quay đầu liền kinh ngạc nhìn ba người phụ nữ thở hổn hển đuổi theo. Anh không bỏ đi ngay, đứng tại chỗ chờ ba người đi đến, đôi mắt sâu hun hút đảo qua Tề Viện Viện, Cao Doanh rồi rơi vào khuôn mặt trang điểm của Trang Noãn Thần, giọng anh lành lạnh cất lên, “Tìm tôi có việc?”

Lời này là hỏi thẳng Trang Noãn Thần.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kính, hắt những ánh sáng vàng rực rỡ lên mái tóc đàn ông đen rậm, Trang Noãn Thần nhất thời cảm thấy chói lóa, bèn nheo mắt ngóng nhìn Giang Mạc Viễn đang đứng ngược sáng, vóc người anh cao lớn được bao trùm trong màn nắng ấm áp. Từ góc nhìn này, Trang Noãn Thần cảm thấy không thật lắm, nhất là ngay lúc này có thể do không mang giày cao gót, nên phải tốn khá nhiều sức lực ngửa đầu nhìn anh, đầu óc cô càng váng vất, nghẹt thở.

Tề Viện Viện và Cao Doanh cũng lấy làm lạ, ánh mắt nghi ngờ hết đảo qua Trang Noãn Thần rồi lại nhìn Giang Mạc Viễn. Trang Noãn Thần sợ hai người hiểu lầm, hít một hơi sâu, rút danh thiếp từ giỏ xách, cố gắng bước lên trước đưa anh bằng hai tay, “Xin chào anh Giang! Tôi là Trang Noãn Thần chuyên lập ra kế hoạch hoạt động của tập đoàn truyền thông Đức Mã. Hôm nay, tôi xin phép làm phiền một ít thời gian, thảo luận về hạng mục công việc của Tiêu Duy mà Đức Mã muốn đấu thầu.”

Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới đưa tay nhận danh thiếp, anh lướt mắt sơ qua, rồi chẳng nói chẳng rằng chuyển cho Châu Niên đứng phía sau.

“Anh Giang, chúng tôi sẽ không làm tốn nhiều thời gian của anh đâu ạ.” Tề Viện Viện luôn cảm thấy giữa hai người có gì đó kỳ lạ, tiến lên trước, vội góp lời.

Trang Noãn Thần cũng nhận thấy, liền mau chóng nói, “Anh Giang, chúng tôi biết làm thế này rất đường đột, nhưng không còn cách nào khác. Tiêu Duy có hiểu lầm với Đức Mã, nên muốn gặp anh, chúng tôi chỉ có thể chọn sân bay.”

“Các cô luôn chờ tôi xuống máy bay?” Giang Mạc Viễn bình thản hỏi. Trong lúc đặt ra nghi vấn, ánh mắt anh cũng chỉ dừng trên người Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.

Giang Mạc Viễn suy tư giây lát, quay đầu hỏi Châu Niên, “Hội nghị diễn ra lúc mấy giờ?”

“Hai giờ chiều.” Châu Niên trả lời.

Giang Mạc Viễn giơ tay xem đồng hồ, rồi nhìn Trang Noãn Thần, lần này cô vẫn tiếp tục đối mắt với anh, ánh mắt cô vừa chân thành vừa kiên trì. Lát sau, Giang Mạc Viễn hơi nhếch miệng, giọng nói trầm thấp vang lên, “Mười lăm phút đủ chứ.” Thanh âm của anh lịch sự tao nhã, nghe như đang hỏi ý kiến đối phương, nhưng nghe kỹ càng hơn lại hàm chứa sự quyết đoán không cho phép cò kè mặc cả.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận