Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele



“Lúc anh đến Đức Mã tìm em thì có nghe Cao Doanh nói một chút tình hình, lúc ấy Trình Thiếu Tiên đang mở cuộc họp thảo luận chuyện này với các quản lý nên anh cũng không thể hỏi anh ta cụ thể được, nên anh đến thẳng Mỹ Á luôn.” Giang Mạc Viễn thay cô kéo chăn, nhẹ nhàng nói, “Đối phương đòi bồi thường cũng rất bình thường, bỏ không ít tiền vào hoạt động hôm nay mà, Triệu tổng cũng phải báo cáo kết quả công việc chứ.”



Trang Noãn Thần nhìn anh, nhất thời trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp, nếu không phải nhìn thấy cảnh kia, cô chắc chắn sẽ cảm động đến bật khóc. Nhưng hiện tại, cô không biết nên cảm động hay nên thế nào nữa…



Thấy cô cứ im lặng, Giang Mạc Viễn thở dài, khẽ đưa tay vuốt tóc cô, “Noãn Noãn, anh biết em không muốn để anh can thiệp vào chuyện của em, nhưng em là vợ anh, em nghĩ xem em bị thương anh có thể không quản không quan tâm sao? Ít ra anh phải biết rõ bà xã của anh bị thương như thế nào, chịu thương giúp ai chứ?”



“Triệu tổng không biết quan hệ của chúng ta.”



“Hiện giờ thì biết rồi.”



“Cho nên ông ta liền bỏ suy nghĩ bồi thường.” Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, rồi cúi đầu nói, “Em phải cám ơn sự quen biết rộng rãi của anh rồi.”



Giang Mạc Viễn ôm lấy cô, khẽ tì cằm lên đỉnh đầu cô, “Anh là chồng em, làm chuyện này cho em là điều hiển nhiên.”



Cô cảm thấy đau khổ trong lòng…



“Nhưng cũng may hôm nay em không quay về Đức Mã, chuyện này đã đến tai ông Nam, bên Mỹ Á tuy nói không cần bồi thường tiền, nhưng muốn biết tường tận quá trình cả sự kiện. Ông Nam đã đồng ý sẽ điều tra triệt để chuyện này.” Giang Mạc Viễn khẽ nói.



Trang Noãn Thần mệt mỏi nhắm hai mắt lại, cô biết chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua, từ biểu hiện của Trình Thiếu Tiên có thể nhìn ra được.



“Nhà cung ứng dàn đèn là của Angel cung cấp.”



Giang Mạc Viễn nghe vậy thì hơi đăm chiêu, “Nhưng em không có chứng cứ chuyện rơi dàn đèn này là do cô ta sai khiến.”




“Thậm chí hiện tại em còn không rõ ràng là do người làm hay là sự cố.” Trang Noãn Thần tạm thời gạt bỏ thành kiến với anh, tính cách này là điển hình của chòm Bạch Dương, chòm Bạch Dương có tiếng là chòm sao không thể làm hai chuyện cùng một lúc, ví dụ như lúc gọi điện thoại thì không thể đồng thời nghe nhạc, ví dụ như lúc đang bàn luận chuyện sự cố thì không thể lại nghĩ ngợi chuyện giữa Sa Lâm và Giang Mạc Viễn.



Điều này cũng tốt, ít nhất có thể khiến cô dễ chịu hơn.



Giang Mạc Viễn dịch người, kéo cánh tay bị thương của cô qua, nhìn thấy vết thương của cô, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, “Là do người làm hay do sự cố sẽ nhanh chóng điều tra ra thôi, Noãn Noãn, nói thế nào đi nữa em cũng là người bị hại, anh kiến nghị khoảng thời gian này em đừng đến công ty.”



“Em là người phụ trách, không thể không đi làm.” Không phải cô chưa từng có suy nghĩ này, nhưng bị sự nhiệt tình của Giang Mạc Viễn và Sa Lâm diệt sạch rồi.



Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, cười bất đắc dĩ, “Cũng đúng, em nổi tiếng bướng bỉnh, nhốt em ở nhà ngược lại không tốt. Nhưng cho dù em đến công ty cũng không thể làm gì, chuyện này nhất định đè chết trên đầu Trình Thiếu Tiên rồi, em có ra mặt cũng không giải quyết được vấn đề.”



“Anh ta không thể gánh vác thay em được. Ngộ nhỡ ông Nam truy cứu…”



“Anh ta không sao đâu.” Giang Mạc Viễn nghe vậy liền nhíu mày bất mãn, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn anh, “Nằm trong lòng anh mà lại nghĩ đến an nguy của người đàn ông khác thì không tốt lắm đâu.”



Vậy anh luôn miệng nói yêu em, kết quả còn ôm hôn người phụ nữ khác thì sao?



Những lời này suýt nữa thốt ra từ miệng của Trang Noãn Thần.



Thấy cô muốn nói lại thôi, Giang Mạc Viễn nhíu mày, “Em đau lòng cho anh ta à?”



“Anh ấy là cấp trên của em.” Trang Noãn Thần nhấn mạnh.



Sức lực nơi cằm lúc này mới nhẹ đi, đổi lại phủ lên gáy cô, “Yên tâm đi, ông Nam không làm khó anh ta đâu.”



Cô khó hiểu.



Hình như ý thức được bản thân nói hớ, Giang Mạc Viễn nghĩ nghĩ, “Chút chuyện ấy căn bản không làm khó được Trình Thiếu Tiên.”



Trang Noãn Thần lắc đầu, “Chuyện này không đơn giản đâu, Lăng Phi bị đón đi không phải người bên tạp chí làm, hình như có kẻ ngay từ đầu đã rất rõ ràng hoạt động của Mỹ Á.”



“Em hoài nghi Đức Mã có nội gián?” Giang Mạc Viễn hỏi.



“Em cũng không biết, nhưng chuyện này quá khéo, hay là, có người không vừa mắt với người phụ trách Mỹ Á?” Trang Noãn Thần nhớ tới cảnh tượng kia liền hoảng sợ, đầu tiên là Lăng Phi bị đón đi, sau là đèn thủy tinh rơi xuống, nếu không phải do tiếng hét của Cao Doanh, bị đè chắc chắn là người phụ trách Mỹ Á, ở góc độ đó, hơn nữa ông ta vốn không chú ý, một khi bị đè thật, không chết cũng bị thương nặng.



Rốt cục là ai có hiềm khích lớn như vậy với người phụ trách Mỹ Á? Có lẽ chân tướng như Giang Mạc Viễn đã nói, thực ra từ đầu đến cuối người muốn hại chính là cô mà thôi?



Cô nhận thấy bản thân chưa từng đắc tội với ai cả.



“Nếu em thật sự muốn đi làm…” Giang Mạc Viễn cân nhắc, “Phải ngẫm nghĩ lại, chuyện này náo động lớn như vậy, người được lợi nhất là ai.”



Trang Noãn Thần ngẩn ra, khẽ thốt lên, “Oswald…”



Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn cô, thật lâu không nói gì, như thể anh tán thành cách nói của cô, lại giống như không đồng tình, đuôi mắt hiện lên vẻ sâu xa như có như không…



Cô cũng im lặng, vẫn dựa vào lòng anh không nhúc nhích.




Sau một lúc lâu, Giang Mạc Viễn mới nhẹ nhàng nói, “Lúc nãy em ăn ít quá, có muốn ăn thêm gì không?”



Cô lắc đầu, uất ức.



Thấy cô ngoan ngoãn như chú cừu, lòng anh mềm mại hẳn, nhịn không được cúi xuống khẽ hôn lên mặt cô, cô lại tránh né vùi vào trong ngực anh. Anh cười nhẹ, tiếng cười trầm thấp hấp dẫn bật ra từ cổ họng.



Cô nghe mà có chút nghẹn ngào.



“Noãn Noãn, ngày mai nói người giúp việc ở lại nhà với em hay là em đến nhà mới tìm bà Viên trò chuyện.” Anh ôm chặt cô, nói.



Cô ngước lên, nhìn anh một cách khó hiểu.



“Sáng mai anh phải đi công tác, em ở nhà một mình anh hơi lo.” Anh nhìn cô.



Trong lòng Trang Noãn Thần thấp thỏm một chút, “Phải đi mấy ngày?”



“Ít nhất cũng một tuần, còn phải cùng Ben về tổng công ty.” Giang Mạc Viễn thấy vẻ mặt cô phức tạp, trong lòng bất giác không muốn đi, sờ mặt cô nói, “Hay em đi cùng anh nhé.”



Trang Noãn Thần ngớ ra.



“Bây giờ em đang bị thương, anh thật sự lo lắng em không thể tự chăm sóc mình.” Anh chân thành nói.



“Em…” Cô cắn môi, mới hạ quyết tâm, “Lúc này em không thể đi.” Cô rất muốn đi theo, nhưng, bây giờ cô không thể là rùa rụt cổ được, cũng không thể nhìn Trình Thiếu Tiên gánh vác toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa, người đàn ông một khi có lòng phản bội thì dù cô có đi theo cũng vô ích, lúc từ siêu thị về nhà, trong đầu cô luôn quanh quẩn lời nói của bà Viên, nhất là Giang Mạc Viễn vẫn có lòng quan tâm đến cô như cũ, tâm tư cô bắt đầu dao động, có phải là… nên tin tưởng anh một lần, có phải là… để chính anh tự lựa chọn mới đúng?



Cho dù nam nữ đã kết hôn cũng không có quyền hạn và tư cách nhất định phải chiếm cứ hết không gian riêng tư của đối phương.



Giang Mạc Viễn nhìn cô, hồi lâu khẽ thở dài, “Em thực sự không đi cùng anh à?”



“Không được, anh đi công tác mà, hiện giờ kêu em xuất ngoại thì em cũng không yên tâm được.” Cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng cảm tính.



Trong mắt anh đầy vẻ nghiêm túc, dịu dàng như tuyết tan, có thể làm cho trong lòng đối phương dâng lên khác thường mãnh liệt. Ngón tay sờ mặt cô không rời, dịu dàng đổi thành nghiêm túc, “Vậy thì anh sẽ rất nhớ em.”



Một câu kia, như lông vũ bay xuống chạm vào tim cô, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim nhỏ bé đang bất an của cô, khó tiếp nhận lại khó bỏ qua, Trang Noãn Thần bất giác thốt lên hỏi một câu, “Anh đi một mình à?” Ánh mắt cô có chút mong chờ.



Ai ngờ, anh khẽ lắc đầu.



Mắt cô co rụt.



Anh cười nhẹ, “Châu Niên sẽ đi cùng anh, nghĩ lại, hành trình này có bao nhiêu buồn chán chứ.”



Tảng đá nặng trĩu trong lòng Trang Noãn Thần vô thức rơi xuống, nhưng mà, cô nên khóc hay là nên cười? Cô lại rất sợ Sa Lâm sẽ đi cùng…



“Một mình em không sao đâu…” Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào người anh, cảm xúc dâng trào như thủy triều khó có ngôn từ nào diễn tả được.



Giang Mạc Viễn chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, cô hệt như con thú nhỏ bất lực làm người ta thương tiếc, trong lòng lại cảm thấy không nỡ. Anh biết thời điểm này không nên rời xa cô, nhưng chuyện này thực sự không dứt ra được. Siết chặt vòng ôm, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt phiền não không rõ căn nguyên kia.



Cô im lặng, vô hại.




“Mạc Viễn…” Cô bất giác gọi tên anh.



Anh khẽ đáp lại.



“Có phải anh từng rất thích rất thích cô ấy không?”



“Ai?”



Cô ngẩng đầu, ánh nhìn chạm đến sườn mặt anh tuấn của anh, hàng mi anh dài và rậm, cong vút khiến phụ nữ mê muội, “Vị hôn thê của anh, Sa Lâm.”



Giang Mạc Viễn ngạc nhiên, cúi đầu nhìn cô, hồi lâu nhếch môi cười, “Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy?”



“Chẳng lẽ em không thể nhắc đến cô ấy sao?” Cô hỏi lại.



“Đương nhiên có thể.” Giang Mạc Viễn nằm hẳn xuống, đối mắt với cô, “Chỉ là không muốn trong lòng em có cái gai.”



“Vậy anh nói đi.”



Anh cười nhẹ, “Anh đã từng rất thích cô ấy, em biết rồi mà.”



Trang Noãn Thần hơi thất vọng, gật đầu, cô biết, chuyện có liên quan đến tình cảm của anh và Sa Lâm, ngay từ đầu anh đã không giấu giếm cô.



“Nếu nói…” Cô chần chờ một lát, nhìn thẳng vào đáy mắt anh, “Nếu cô ấy còn sống, nếu cô ấy đứng ở giữa em và anh, anh sẽ như thế nào?” Câu hỏi này cực kỳ mạo hiểm, ngay cả cô cũng cảm nhận được trái tim bắt đầu không yên phận mà đập loạn, từng chút khiến cô hoang mang rối bời.



Giang Mạc Viễn hơi nheo mắt, tựa như từ trong mắt cô phát hiện ra chút gì đó, ánh mắt chuyện thành bình tĩnh, “Noãn Noãn, em muốn nói với anh chuyện gì?”



“Em chỉ muốn biết… Nếu lúc trước Sa Lâm không chết, có phải anh sẽ kết hôn với cô ấy không?” Cô vẫn sửa lại câu hỏi, bởi vì, cô thực sự không dám mạo hiểm, câu nói ‘yêu sinh phiền muộn , yêu sinh khủng hoảng’ một chút cũng không sai.



Anh nhíu chặt đầu mày, cô tưởng anh đang rối rắm, nhưng không ngờ anh lại hỏi, “Vì sao em lại cho rằng anh có thể lấy cô ấy?”



“Cô ấy từng là vị hôn thê của anh, hơn nữa… là chính miệng anh thừa nhận thích cô ấy.” Cô nói xong liền có chút hối hận.



Trong mắt Giang Mạc Viễn như cười như không, nhếch môi cười cười, “Chuyện kết thông gia thường là do người lớn tự chủ trương, về phần anh với Sa Lâm, đích thực là có thích, nhưng để bước vào gian đoạn cưới xin thì còn kém rất xa.”



“Em không hiểu…” Cô ngạc nhiên.



“Cô ngốc ạ.” Anh đưa tay nhéo mũi cô, “Thích và yêu là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, có liên quan đến điểm ấy, phàm là đàn ông chín chắn một chút đều sẽ phân biệt được rất rõ ràng. Còn anh, hiển nhiên là một người đàn ông rất ích kỷ, đã yêu một người rồi thì chỉ muốn chiếm hữu cho riêng mình mới có được cảm giác an toàn, ví dụ như đối với em.”


Nhấn Mở Bình Luận