Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele



Trang Noãn Thần im lặng một lát, “Nếu Đức Mã chỉ là một công ty nhỏ riêng biệt, đối phương không truy cứu thì mọi chuyện thuận lợi, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của công ty mẹ nên khá nghiêm trọng. Kỳ thực, nếu thật sự liên lụy đến tôi thì tôi cũng chịu, dù sao hoạt động của Mỹ Á cũng do tôi nhận, hoạt động đổ bể, tôi là người phụ trách đáng ra nên gánh vác trách nhiệm.”



“Noãn Thần, tôi sẽ không để em gánh chuyện này đâu.” Trình Thiếu Tiên sâu xa nói.



“Thế nhưng, anh cũng biết kết quả giám định rồi mà?” Trang Noãn Thần dùng lý trí để phân tích, “Nếu đã có kết quả giám định, chúng ta hoàn hoàn có thể có thời gian điều tra ra người khởi xướng, nhưng kết quả chính là vấn đề của dàn đèn, cho dù có người đã động tay vào hay không, tất cả chứng cớ đều gây bất lợi cho tôi, Trình tổng, chuyện này không phải anh muốn nhận là có thể nhận.”



Trình Thiếu Tiên nhìn cô, “Chuyện này tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra.”



“Lăng Phi không chịu hợp tác cũng khiến tôi rất khó khăn.” Trang Noãn Thần nói chi tiết.



Trình Thiếu Tiên gật đầu, “Nhưng hôm qua người đại diện của cô ấy cũng đã nói với tôi, người hôm đó đến đón cô ấy khá quen mặt, hơn nữa còn đeo thẻ nhân viên của Đức Mã, lúc ấy do quá vội nên bên đó không nhìn rõ tên đối phương, là một cô gái trẻ, đội mũ lưỡi trai đeo kính râm nên không nhìn rõ diện mạo.”



“Mấy người đó ở chung trên xe lâu như vậy mà không nhìn rõ diện mạo của cô gái kia sao?” Trang Noãn Thần ngạc nhiên. Nhưng với tính tình của Lăng Phi, Trình Thiếu Tiên hỏi được chuyện này đã rất không dễ dàng rồi, có thể thấy được chuyện hôm qua có bao nhiêu rắc rối.



Trình Thiếu Tiên tựa vào sô pha, ngẩng đầu ấn huyệt thái dương, “Cô gái kia sau khi đưa hai người lên xe thì bản thân lại không lên cùng, chỉ dặn dò tài xế vài câu rồi đi, lúc ấy bên Lăng Phi còn tưởng xe sẽ chạy thẳng đến hiện trường của hoạt động Mỹ Á, không ngờ tài xe lái thẳng xe đến Hoài Nhu, lúc bên đó phát hiện ra thì bên tạp chí cũng gọi điện đến, nói nhận được tin Lăng Phi muốn đến tham gia hoạt động bên họ.”



“Đối phương khá thận trọng.”




“Nhưng tổng bộ không cho là vậy.” Trình Thiếu Tiên nhìn cô, có chút đăm chiêu, “Trước đó có phải em từng gặp Lục San của Oswald PR?”



Trang Noãn Thần đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó mới hoàn hồn, “Đúng vậy, nhưng lúc đó là Lục San chủ động tìm tôi, chị ta có một hạng mục muốn hợp tác với chị Mai, nhưng hai ngày rồi chị Mai không mở máy, chị ta chỉ đến hỏi tôi công ty của chị Mai ở đâu mà thôi.”



“Thế nhưng có người bắt gặp cảnh đó, làm như vô tình chụp được ảnh, trái lại bắt đầu đồn đại ra ngoài.”



“Gì chứ?” Trang Noãn Thần kinh ngạc, ai lại quan tâm cô như vậy?



“Nói vậy, chuyện của Lăng Phi đủ để tổng bộ cho rằng tôi…” Cô đè nén thịnh nộ trong lòng, chỉ chỉ vào mình, “Là gián điệp thương nghiệp, lén cung cấp tin tức cho Oswald?”



Trình Thiếu Tiên trấn an cô, “Tôi biết em không phải người như thế.”



Trang Noãn Thần cúi đầu, đưa tay bứt tóc, thở dài, “Toàn bộ chuyện này khéo thật đấy.”



“Đúng, rất khéo, cho nên tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Trình Thiếu Tiên thấy cô như vậy liền vỗ lưng cô an ủi, “Thực sự gọi em đến văn phòng là muốn đề nghị em, thời gian này nên nghỉ ngơi đi.”



Trang Noãn Thần ngước lên nhìn anh, “Hẳn là anh phải rõ ràng đây không phải là cách giải quyết vấn đề mà.”



“Em bị tai nạn trong lúc làm việc, đôi khi né tránh cũng không phải không thể.” Trình Thiếu Tiên nói, “Nghe lời tôi, chuyện này cứ để tôi xử lý.”



“Anh nghĩ tôi thực sự yếu đuối như vậy ư.”



“Nếu em không muốn nghỉ ngơi, vậy em hãy xử lý những chuyện khác trong bộ phận mình đi, đừng quan tâm đến chuyện có liên quan đến hoạt động của Mỹ Á nữa.”



Trang Noãn Thần thấy anh nói cũng đúng, đành phải gật đầu, “Nhưng tôi phải biết tiến triển mới nhất.”



“OK.” Anh cười.



Ra khỏi văn phòng, Trang Noãn Thần vốn còn muốn hỏi anh chuyện có liên quan đến Sa Lâm, nhưng thấy anh quá mệt mỏi nên đành thôi.



Lại một ngày trôi qua, tin đồn bên ngoài lại bắt đầu sôi sục.



Giới truyền thông thật ra cũng chừa lại thể diện cho Đức Mã, hoặc là Trình Thiếu Tiên đã vận dụng hết tất cả quan hệ tư nhân khiến truyền thông ngậm miệng, nhưng vẫn không ngăn nổi sự khuếch tán của lời ra tiếng vào. Mặt khác, bên Mỹ Á mặc dù không truy cứu chuyện bồi thường nữa, nhưng với chuyện duy trì hợp tác đã không còn hy vọng gì, thậm chí nghe nói người phụ trách đã bước đầu tiến hành thương lượng hợp tác với Oswald PR.




Làm hỏng hoạt động, bên A bị thiệt hại chỉ là bề ngoài, khoản tiền hai bên hợp tác đều là giữa năm thanh toán một lần hoặc cuối năm kết khoản một lần, cho dù bên A bỏ ra trước một khoản tiền cọc thì cũng không có tổn thất nghiêm trọng gì. Nhưng bên B thì khác, chẳng những thiệt hại bên ngoài, còn tổn thất bên trong không ít, toàn bộ tiền hợp đồng không lấy được, danh dự bị tổn hại, khách hàng nghi ngờ, trong giới trở mặt giành hợp đồng, quan hệ xã hội tràn ngập nguy cơ vân vân cộng với một loạt ảnh hưởng mặt trái nảy sinh, quan trọng nhất chính là, sau lưng quảng cáo Đức Mã là tập đoàn Đức Mã đã lên sàn, chuyện lên sàn này hôm nay có thể lên trời, ngày mai có lẽ đã rơi xuống địa ngục, chỉ một chút sơ hở, ai cũng không biết con đường tương lai sẽ như thế nào.



Việc này, Trang Noãn Thần không phải không nghĩ tới, cô muốn gánh vác, nhưng trên thực tế, chuyện này cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của Trình Thiếu Tiên mà làm, việc đã đến nước này rồi, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa.



***



Giang Mạc Viễn không ở nhà, Trang Noãn Thần cũng lười về nhà ăn cơm, sau khi tan ca liền chạy đến nhà mình. Bởi vì bà Viên tặng sứ giả duyên phận cho cô, cô đã nghĩ thoáng hơn chuyện của Giang Mạc Viễn, cho nên hai ngày nay cô trở thành khách quen của bà Viên.



Tiếp xúc với bà Viên một thời gian cô mới phát hiện, tư tưởng của bà thực sự rất cởi mở, tán gẫu với bà rất thú vị, bà đã đi qua nhiều nước, thường xuyên kể cho Trang Noãn Thần nghe một vài chuyện thú vị nghe được ở nước ngoài, bà rất khéo nói, cũng rất thích quan sát, nhưng nhiều lúc cũng giở tính trẻ con.



Trang Noãn Thần có nghe bà nói chuyện điện thoại với người khác, lúc thì người nhà lúc thì người nào đó, bà thường hay giở tính nửa đùa nửa thật, trông rất giống trẻ con.



Cô rất thích bà Viên, cực kỳ thích luôn. Nhưng không hiểu, tại sao một người già cả lớn tuổi như bà lại không sống cùng người thân, hơn nữa, bà từng đề cập đến cháu bà, Trang Noãn Thần có hỏi thăm thì bà lại nói qua loa, lại luôn mỉm cười bí hiểm.



Hôm nay, cô trở về biệt thự thì trời đã tối mịt, mệt mỏi cả một ngày, chỉ ước được ngã đầu xuống gối đi ngủ.



Điện thoại bất giác vang lên, khuya rồi ai còn gọi đến thế này.



Là Ngải Niệm.



Trang Noãn Thần lười biếng nhận máy, “Giờ này mà còn chưa ngủ hả cô nương? Làm mẹ như thế là không được rồi.”



Ai ngờ Ngải Niệm cười khì nói, “Mình gọi điện thoại quốc tế cho cậu, một chút cảm động cũng không có à.”



“Gọi điện thoại quốc tế? Cậu xuất ngoại à?”



“Ủa mình đâu có, chẳng phải cậu đang ở nước ngoài sao?” Ngải Niệm dường như vừa ăn vừa nói, “Hành trình của cậu có đi ngang qua Paris không? Lúc về mua giúp mình chiếc túi Prada mới ra đợt xuân nhé, túi này trong nước đắt quá đi.”



Trang Noãn Thần thoáng mơ hồ, “Ai ở nước ngoài?”



“Gì vậy? Cậu không ở nước ngoài à? Cậu còn nhớ cô bạn tên Phương Phương của chúng ta không? Cái cô mập mập đó, sáng nay cô ấy cố tình gọi điện thoại từ nước ngoài về cho mình, còn nói thấy cậu ở sân bay, cậu không ở nước ngoài, vậy sao cô ấy có thể thấy cậu nhỉ?”



Toàn thân Trang Noãn Thần chợt lạnh đi.



“Có khi nào nhìn nhầm không?” Ngải Niệm thầm nói.




“Chắc chắn là nhìn lầm rồi, mình đang ở Bắc Kinh mà, mấy ngày nay bận chết đi được.” Trang Noãn Thần cố ra vẻ thoải mái, trong lòng lại bất ổn, “Nếu cậu muốn mua túi, để mình nói Mạc Viễn mang về giúp cậu, anh ấy đang đi công tác nước ngoài, cậu gửi mã số túi cho mình là được.”



“Thật không? Ông trời ơi, mình vinh hạnh quá, có thể để CEO Tiêu Duy mua túi giúp mình.” Ngải Niệm rú lên, lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, gấp gáp hỏi, “Đúng rồi, mình có nghe nói chuyện hoạt động của Mỹ Á, Noãn Thần, chẳng phải cậu bị thương sao?”



“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, yên tâm đi.”



Tiếp đó, hai người tán gẫu thêm một lát, bởi vì Ngải Niệm đã nghỉ việc, nên chuyện có liên quan đến Đức Mã cũng không tiện nói nhiều, sau hơn mười phút tán gẫu xong thì cúp máy, không mấy chốc, Ngải Niệm gửi hình và mã số túi cho Trang Noãn Thần.



Trang Noãn Thần đã sớm không còn tâm tư xem hình, ngồi phịch xuống giường, dự cảm xấu bắt đầu dâng lên…



Vì sao Phương Phương lại nhìn thấy người giống cô ở sân bay nước ngoài? Thời đại học, các cô cũng chơi khá thân với Phương Phương, Phương Phương không phải người mắt kém. Ngải Niệm không nghi ngờ không có nghĩa là cô cũng sẽ không, có lẽ, Phương Phương thực sự nhìn thấy người có gương mặt tương tự cô, không phải là cô, mà là…



Sa Lâm!



Cái tên này đột nhiên hiện lên trong đầu cô!



Trang Noãn Thần ước gì có thể gọi điện lại cho Ngải Niệm để hỏi thật rõ ràng, cô gái kia có đi chung với ai không? Cô rất muốn, nhưng… vẫn cố nhịn. Giữa bạn thân có vài chuyện rất lạ, chuyện gì cũng có thể chia sẻ, nhưng hôn nhân bất hạnh của bản thân tuyệt đối sẽ không dễ dàng sẻ chia, Ngải Niệm có ngốc đến mấy cũng sẽ hiểu, một khi cô gọi điện, không thể nghi ngờ là nói cho Ngải Niệm biết: Giang Mạc Viễn có vần đề.



Con người, nhất là phụ nữ, đang đối mặt với vấn đề tình cảm cần nghiên cứu thêm sẽ nghĩ hết mọi cách, vỏ não lúc này cũng đặc biệt nhạy cảm hơn. Cái tên Sa Lâm cùng chuyện bất ngờ xuất hiện ở sân bay cứ lượn lờ khiến cô không thở nổi, trước không nói đến vụ sân bay, lúc này Sa Lâm không ở Bắc Kinh cũng rất khả nghi, lại nghe Ngải Niệm nói đến Paris, đấy rõ ràng chính là lịch trình trong công tác của Giang Mạc Viễn!



Trang Noãn Thần siết chặt nắm tay, lúc này gọi điện thoại đến sân bay kiểm tra hành trình là điều không thể, làm sao mới có thể biết được tình hình chỗ Sa Lâm đây? Khổ não suy nghĩ cả buổi, đột nhiên trong đầu lóe sáng, weibo (Tương tự Facebook)!



Cô suýt nữa quên mất xã hội văn minh hiện đại như thế nên không hề có chức năng che giấu riêng tư, sức mạnh của weibo khổng lồ như vậy, tìm kiếm một người có thể cho ra vô vàn kết quả, đừng nói tra bóng dáng một người, cho dù có là xác chết cũng đều là chuyện dễ dàng.



Không muốn mất nhiều thời gian nữa, cô vội vàng chạy đến thư phòng bật máy tính, lúc ngồi trước máy tính chờ nó khởi động, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút lo sợ bất an, ngộ nhỡ Sa Lâm không dùng weibo thì sao? Còn nữa, nếu đăng ký tên khác thì thế nào? Sao cô có thể lập tức tìm được cô ấy chứ?



Màn hình máy tính sáng lên, đầu óc Trang Noãn Thần theo đó cũng trở nên minh mẫn hơn! Cô có thể tìm được Sa Lâm, bởi vì cô ấy nhất định sẽ quan tâm đến weibo công cộng của Tiêu Duy! Cho dù Tiêu Duy lớn cỡ nào, cô cũng phải quật ba thước đất lên để tìm Sa Lâm, chỉ cần, cô ấy có dùng weibo!


Nhấn Mở Bình Luận