Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele



Jo tỏ rõ thái độ từ chối.



Giang Mạc Viễn không tiếp tục nói nữa, thái độ xa cách đối với người lạ của vị Jo này giống như tính cách của anh, trước giờ không thích báo chí phỏng vấn, cho nên tư liệu có được về ông cũng rất ít. Vị tiên sinh trước mặt đây, ánh mắt nhẹ nhàng khoan khoái, nói chuyện uy nghiêm hữu lực, không khó nhận ra là người có tính tình thẳng thắn, hơn nữa còn có chút tính trẻ con.



Thời buổi bây giờ, cứ là người có năng lực thì nhất định sẽ có tật khác bình thường, vị Jo đây chính là vậy. Cho nên lúc mà Giang Mạc Viễn chưa kịp hiểu được tính tình của ông. Bởi vậy chỉ có một cách là im lặng quan sát chờ hiểu rõ rồi bắt đầu cũng không muộn. Nghĩ, anh lại nhìn Sa Lâm, dùng ánh mắt nhắc nhở cô.



Sa Lâm cũng không uổng là người phụ nữ thông minh, thấy thế sau vội vàng tiến lên, không chút khách khí ôm lấy khuỷu tay Jo, vẻ mặt làm nũng, “Chú Jo, có phải chú cũng muốn đuổi cháu ra khỏi đây ngay lập tức không chứ?”



Thấy thế, Jo liền buông ánh mắt lạnh lùng xuống, “Ta đây có đuổi ai cũng không dám đuổi cháu đi đâu.” Lời nói đầy vẻ ân cần.



Sa Lâm cười hì hì, liếc mắt lườm Giang Mạc Viễn.



Màn này thực sự Giang Mạc Viễn cũng bất ngờ, anh tưởng rằng Sa Lâm với Jo cũng chỉ là quen biết mà thôi, nhưng xem đoạn đối thoại giữa hai người thực không khó nhận ra hai người có mối quan hệ rất tốt, nhìn ra trước mặt Jo Sa Lâm rất có ích.



“Chú Jo, Mạc Viễn chính là bạn rất rất tốt của cháu nha, nếu chú không nể mặt anh ấy thì khác nào không coi cháu ra gì rồi.” Sa Lâm làm nũng, bĩu môi, vẻ mặt giảo hoạt.



“Cháu đang đe doạ chú sao?” Jo cố ý bày vẻ mặt dữ tợn.



Ai ngờ Sa Lâm biến sắc, trừng mắt lườm ông, “Chính xác, cháu có ý định đe doạ! Dùng lời lẽ hoà nhã chú không thích, có phải chú thực sự muốn cháu tức giận không?”



“Cháu nhìn mình xem, đang yên lành tự dưng tức giận gì chứ?” Thật bất ngờ, Jo lại thay đổi thái độ, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.



Chuyện này thực khiến Giang Mạc Viễn thấy khó hiểu.



“Ai bảo chú bày ra vẻ mặt giận dữ trước?” Sa Lâm cũng không phải thực sự tức giận, sau khi lườm ông xong lại bắt đầu vẻ mặt đáng yêu giả tạo, “Cháu còn nghĩ là lâu lắm không gặp chú nên chuẩn bị một bàn đồ ăn mời chú, ai biết chú lại không cảm ơn tý nào, sớm biết thế cháu không thèm đến gặp chú nữa.”



Lúc này Giang Mạc Viễn mới giật mình, tuy nói Sa Lâm vốn là tiểu thư con nhà giàu, nhưng vì có hứng thú với ẩm thực, cho nên đi đến đâu nếu phát hiện có món nào ngon liền tìm đầu bếp nơi đó học hỏi bí quyết. Cô cho dù được nuông chiều từ bé có chút khó chiều, nhưng chuyện ăn uống và du lịch lại rất tự giác, cũng không quản mệt nhọc đường xa, điểm này quả khiến Giang Mạc Viễn bội phục.



Chẳng lẽ là vì điểm này mà có có thể quen với Jo sao?



Theo anh biết, sở thích lớn nhất của Jo chính là món ăn ngon, thường thường người như thế chắc chắn đã thưởng thức món ăn ở hội ẩm thực, anh ăn món Sa Lâm nấu, và cảm thấy không thua kém so với đầu bếp nổi danh thế giới, bởi vậy có thể Jo đã nếm và rất thích món ăn của cô.




Jo thấy cô không hề tức giận liền cười nói: “Cháu tới ta rất vui mừng, món lần trước cháu nói còn chưa có nấu cho chú nữa kìa, nhưng mà …” ông lại nhìn Giang Mạc Viễn, sắc mặt khó khăn.



Giang Mạc Viễn chưa kịp mở miệng, Sa Lâm đã chạy tới ôm chặt lấy tay anh, “Đừng tưởng rằng anh ấy đến đây để bàn chuyện công việc, chú còn nhớ lần trước khi rời đi cháu đã nói gì rồi sao?”



“Muốn chú làm tiệc “Mĩ ngư”” Jo nói.



Giang Mạc Viễn nghe thấy liền có chút kỳ lạ, đè thấp giọng nói, “Mĩ ngư yến là cái gì?”



“Là một món ăn em phát minh ra, ban đầu tên là Loạn Khởi” Sa Lâm dùng tiếng Trung nhẹ giọng giải thích cho anh.



Giang Mạc Viễn vẫn không nói gì, cô thực sự dám đùa giỡn trước mặt Jo sao?



“Không phải, còn nói khác nữa ..” Sa Lâm lắc đầu nhìn Jo.



Jo nghĩ một lúc đột nhiên ánh mắt sáng ngời, vỗ đầu: “Đúng rồi, cháu còn bảo có trang viên rượu vang ở đâu rất ngon nữa.”



“đúng thế, rượu lần trước chú uống có phải vị rất ngon không?” Sa Lâm cười vẻ mặt đầy gian trá.



Jo liên tục gật đầu, “Đúng vậy, rượu kia có hương vị thực sự rất tuyệt vời, chú kinh doanh khách sạn nhiều năm như vậy, nhưng đó là lần đầu tiên được uống loại rượu ngon như thế, chỉ tiếc là không có, nếu từ nay mỗi năm chỉ cần uống một lần cũng tốt lắm rồi.”



“Chuyện đó có gì khó đâu?” Sa Lâm vô cùng đắc ý, vỗ vỗ cánh tay Giang Mạc Viễn, “Có anh ấy chú chỉ sợ không có sức mà uống thôi”



Nghe xong vẻ mặt Jo tràn ngập vui mừng, đi lên nắm lấy tay Giang Mạc Viễn, “Trang viên rượu kia là của cậu sao?”



Giang Mạc Viễn bất ngờ, lại không tiện biểu đạt ra ngoài, quay đầu liếc nhìn Sa Lâm một cái. Sa Lâm âm thầm huých tay anh một cái, nhỏ giọng khẽ nói, “Là chai rượu anh tặng em lúc em tốt nghiệp đại học đó.”



Lúc này anh mới bừng tỉnh.



“À, thì ra là chai rượu đó…”



Jo vừa nghe liền thấy hứng thú, nhưng lại bày ra vẻ mặt lo lắng, “Cậu có loại rượu đó đúng khoonh”



“Tôi nghĩ lại đã.” Giang Mạc Viễn là người thông minh, qua một phút quan sát đã nhìn ra Jo rất hứng thú, làm ra vẻ suy nghĩ nói.



Jo không dám nhiều lời, đứng đợi anh suy nghĩ.



“Hiện tại trong tay tôi không có loại rượu đó.” Lời nói của anh nửa đùa nửa thật.



“Trước mắt không có? Nói như vậy. . . . . .” Jo mong đợi, chờ anh nói rõ.



Giang Mạc Viễn cũng rất nhanh đã đáp lại, cười nói: “Là trang viên rượu của một người bạn, anh ấy sản xuất rượu chỉ để phục vụ thú vui, cho nên loại rượu đó cũng sẽ không có bán trên thị trường đâu.”



“Có thể dẫn tôi đến trang viên rượu không?” Jo nói thẳng mong muốn.



Giang Mạc Viễn tỏ vẻ bí hiểm, ra vẻ chần chờ, “Thực ra thì có thể nhưng …”



Jo nghe anh nói, vội vàng chủ động kéo anh qua “Tôi biết hôm nay cậu đến đây là muốn nói về chuyện khách sạn, vậy bây giờ chúng ta liền nói chuyện này đi, nhưng mà bàn xong cậu phải dẫn tôi đến trang viên rượu mới được.”



“Tôi hứa.” Giang mạc viễn nở nụ cười, khóe môi lộ vẻ thắng lợi.



Sa Lâm ở bên cạnh bịt miệng cười.



Anh nhìn cô một cái, ánh mắt tỏ vẻ cảm ơn sâu sắc.



…………………..



Hai ngày này, quảng cáo của Đức Mã vẫn lâm vào khoảng không đen tối, cuối cùng Mỹ Á vẫn lựa chọn mối quan hệ xã hội vốn có của mình dàn xếp tương đối, tuy nhiên chuyện xảy ra lần này cũng là cảnh cáo với Đức Mã, tạo thành lý do huỷ bỏ quyền bình xét quảng cáo của Đức Mã



Vì thế, Trình Thiếu Thiên và tổng bộ bên kia mở một cuộc họp, cuộc họp kéo dài làm cho nhân viên Đức Mã đều lo sợ.




Hạ Lữ vẫn bên cạnh Trang Noãn Thần, an ủi cô nhưng cũng chỉ là an ủi, kết quả vẫn không thay đổi được gì.



Khi ăn trưa, Trang Noãn Thần không muốn ăn, cầm đũa ngây người nửa ngày. Trình Thiếu Thiên ngồi đối diện nhịn không được cười cười: “Sao thế đồ ăn không hợp khẩu vị à?”



Lần này, bởi vì có chút sự cố điều tra, cho nên hai người thường cùng ăn cơm để bàn bạc.



Khiến cho nhân viên trên dưới của công ty cũng bắt đầu đồn đại.



Trước giờ ăn trưa Hạ Lữ cũng đã nhắc cô, nói đừng coi thường lời đồn đại của nhân viên, bảo cô phải chú ý. Nhưng Trang Noãn Thần đầu óc toàn nghĩ đến hoạt động của Mỹ Á còn đâu mà để ý đến.



“Không, cũng được.” Cô thu hồi tâm thần, thản nhiên nói câu.



“Khi họp với tổng bộ, tôi đã xin kéo dài thời gian điều tra.” Trình Thiếu Thiên gắp cho cô một miếng măng, nhẹ giọng nói, “Cho nên, chúng ta còn có thời gian.”



“Tổng bộ có ý tứ gì?” Cô ngẩng đầu hỏi.



Trình Thiếu Thiên có chút chần chờ.



“Nhất định có người lợi dụng thời cơ, nếu không tại sao Đức Mã lại bị tai hại như vậy? Đầu tiên là người mẫu bị đưa đi, sau là hệ thống đèn bị hỏng, cả Bắc Kinh này chắc chưa có công ty nào lại thảm như vậy đâu.”



Trình Thiếu Thiên buông đũa, thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, liền cầm lấy tay cô, ngữ khí khẳng định, “Cho dù phải đấu lại với tổng bộ tôi cũng không khiến em bị tổn hại, Trang Noãn Thần em nghe hiểu chứ?” Tình thế nghiêm trọng, tổng bộ trực tiếp nhúng tay muốn xen vào chuyện này, Nam lão gia cũng muốn công đạo cho các vị cổ đông, mà lão già kia có ý kiến là lôi Trang Noãn Thần ra thị chúng, anh khuyên mãi mới xin được vài ngày.



Cô rút tay về, hạ tầm mắt, “Tôi là người phụ trách hạng mục này, kết quả đều hướng về phía tôi, tôi không sao thì cuối cùng toàn bộ cổ đông nhất định sẽ công kích anh. Anh có cần thiết phải vì tôi mà làm như vậy không?”



“Có, cần thiết.” Trình Thiếu Thiên vô cùng nghiêm túc nói, “Em ngẩng đầu lên nhìn tôi.”



Cô ngẩng đầu.



“Trên đời này không phải chỉ có Giang Mạc Viễn mới có thể bảo vệ em.” Anh ta gằn từng chữ.



Trang Noãn Thần chấn động, ánh mắt bắt đầu có chút mất tự nhiên.



“Ăn cơm đi, đừng nghĩ lung tung nữa.” Trình Thiếu Thiên lại khôi phục bộ dáng thâm trầm như xưa, lại cầm đũa lên.



Cô gật gật đầu, cảm thấy đã có chút vô vị.



Hai người bất chợt im lặng, chỉ có tiếng đũa va vào đĩa bát.



Sau một lúc lâu, Trang Noãn Thần mới lại hỏi, “Anh làm như vậy, là sợ cái gì?”



Trình Thiếu Thiên dừng đũa.



“Anh là sợ mất đi trợ thủ đắc lực hay vẫn là mất đi … Sa Lâm?” cô chân thành hỏi.



Trình Thiếu Thiên thiển đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó cười khổ, “Trang Noãn Thần Tôi chỉ sợ mất em mà thôi.” Trước giờ anh ta vẫn nói rất thẳng thắn rồi lại không có chút xấu hỏ hay buồn phiền gì.



“Như vậy sa lâm cô ấy. . . . . .”



“Tôi chưa từng tìm cô ấy.” Anh ta nhẹ giọng nói.



“Kỳ thật anh rất muốn tìm cô ấy, phải không?”



“Đúng, tôi rất muốn biết tại sao cô ấy còn sống.” Trình Thiếu Thiên buông đũa, có chút đăm chiêu, “Còn có, chuyện này Giang Mạc Viễn vẫn luôn biết”



Cô không thể trả lời, bởi vì cô đang nghi ngờ.



“Vì sao không đi tìm cô ấy?” Cô nhịn không được hỏi.



“Không cần ….”



“Anh thích cô ấy.” Trang Noãn Thần khẳng định nói.




Trình Thiếu Thiên đột nhiên cười lạnh, “Bất quá là sai lầm đáng tiếc thôi.”



Trang Noãn Thần thấy thế, ánh mắt chần chừ, liếm liếm môi cũng không biết nên hỏi thêm gì.



Bên kia thành phố, buổi tối.



Trong căn phòng hội viên sa hoa, Hạ Lữ tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang thảnh thơi uống rượu vang trước mặt, đè thấp giọng: “Ông lật lọng? Vì sao lại hại Trang Noãn Thần?”



Người kia khẽ nhấp một ngụm rượu, tựa như nghe được câu hỏi buồn cười nhất thế gian: “Hạ Lữ, cô nói không đúng rồi, cô bảo tôi lật lọng? Cô nghĩ kỹ mà xem, người hại Trang Noãn Thần là cô chứ đâu phải tôi.”



“Lúc trước chúng ta chỉ thoả thuận là đưa Lăng Phi đi, còn chuyện đèn thuỷ tinh sao lại xảy ra?” Hạ lữ nghiến răng nghiến lợi, “Ông nói thật cho tôi biết chuyện này là do ông phải không?”



“Cô nói oan cho tôi quá rồi, chuyện này thực sự không phải tôi làm?” người kia cũng khôi phục thái độ nghiêm túc, nhoài người về phía trước “Nghe nói kết quả điều tra của công ty cô đã nói là do hệ thống đèn có vấn đề, đó không phải là sự cố ngoài ý muốn sao?”



Hạ lữ tức giận đứng dậy, “Căn bản không phải do hệ thống đèn có vấn đề, đây cũng không phải lần đầu chúng tôi thuê địa điểm đó, nhất định có người đã động tay vào, ông nói xem có phải ông hay không?”



Người đàn ông tức giận, đứng dậy túm lấy tóc Hạ Lữ, khiến cô đau đến đỏ cả mắt…



“Đừng có làm bộ thanh cao trước mặt tôi.” Ông ta quát lớn: “Cô đã làm chuyện có lỗi với Trang Noãn Thần còn ầm ĩ cái gì? Tôi không quản chuyện đèn có sự cố hay khoonh, chỉ cần cô làm xong chuyện cô thoả thuận với tôi là xong, tiền cô lấy rồi, quản lắm chuyện thế làm gì? Hay là bây giờ cảm thấy hối hận nhưng mà muộn rồi?”



“Buông!” Hạ lữ cố chết đẩy người kia ra, nhưng căn bản ông ta dùng lực quá lớn.



“Chuyện đưa Lăng Phi đi dù sao cũng không thể tra ra cô đâu, hiện tại Trình Thiếu Thiên bên kia đang dùng đủ mọi cách để bảo vệ Trang Noãn Thần, cho nên cô đừng có manh động, không có lại …” ý cười của người đàn ông càng mở rộng, “Vậy chẳng phải là cô không có chút giá trị nào sao? Hạ Lữ không phải cô là người có khát vọng leo cao sao? Tôi đây đang cố ý giúp cô đó.



“Tôi không cần ông giúp.”



“Ha ha, không biết trước đây ai lấy tiền của tôi nhỉ.” Người kia cười ha ha, lại cúi đầu nhìn cần cổ khiêu gợi của cô, giơ tay khẽ vuốt ở trên người cô, “Có lẽ cô nên nghĩ lại chuyện quay trở về bên tôi đi. Nghe lão già kia nói, công phu trên giường của cô cực kỳ …”



“Cút” Hạ Lữ thừa dịp tay ông ta buông lỏng mà đẩy ra, mặt đầy vẻ ghê tởm



Người kia không giận mà cười: “Tức giận? Chỉ đùa chút thôi mà, sợ gì chứ?” nói xong, đưa chi phiếu bên cạnh cho cô, “Tôi đi trước, cô có thể đến đây uống rượu bất cứ lúc nào, đương nhiên nếu như uống xong mà vẫn còn buồn thì có thể gọi cho tôi, đương nhiên tôi cam đoan làm cô … sướng muốn chế.”



Hạ Lữ hận không thể nắm ly rượu vào mặt ông ta.



———–



Giang Mạc Viễn thuận lợi ký được hợp đồng chuyển nhượng số cổ phần của Jo, còn Jo, biết được địa chỉ của trang trại rượu liền bay qua đó tìm luôn. Đương nhiên về chuyện bên trang trại rượu kia thực sự chủ là bạn của anh , gọi điện nói trước một tiếng là không vấn đề gì.



Sân bay, Sa Lâm đi bên cạnh anh líu ríu: “Ký được hợp đồng là có công lao của em đó, Giang Mạc Viễn, có phải anh phải mở tiệc mời em không đó?”



Giang Mạc Viễn nhìn cô một cái.



Nếu nói Sa Lâm gây phiền phức cho anh thì anh có thể trực tiếp giao cô cho Nam lão gia xử lý, nhưng vừa mới đây cô giúp anh một việc không nhỏ gì, ngay cả Chu Niên trước đây rất khó chịu với cô giờ cũng im lặng.



Chu Niên thấy thế từ phía sau kéo Sa Lâm, , cố ý nói câu, “Đi mua café với tôi.”



“Nơi này không cần mua. . . . . .”



“Đi thôi.” Chu Niên mạnh mẽ đem cô lôi đi



Lúc này Giang Mạc Viễn mới có thời gian thảnh thơi, nhìn đồng hồ, ngồi một lát liền lấy di động ra, thành thạo bấm một dãy số, ánh mắt trở lên bình yên.


Nhấn Mở Bình Luận