Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele



Kết quả của sự yên tĩnh chính là: Trang Noãn Thần trực tiếp ra khỏi biệt thự, tới căn nhà mới ở nội thành ở.



Giang Mạc Viễn biết chuyện này cũng có chút tức giận nho nhỏ, nhưng sau đó lại áp chế lửa giận, thử đứng vào hoàn cảnh của cô để hiểu một chút, cho nên cũng bớt giận rất nhanh. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Duy và Đức Mã cạnh tranh càng thêm kịch liệt, gần như mỗi ngày anh đều quay như con quay, thậm chí số lần đi công tác ngày càng nhiều. Nói thật, Trang Noãn Thần một mình ở biệt thự cũng khiến anh lo lắng, tới ở căn nhà mới kia cũng tốt, ở đó gần tiểu khu có nhiều người, mức độ nguy hiểm tính ra rất thấp; thứ hai nữa là diện tích căn phòng mới nhỏ, ở một mình cũng không giống như là ở căn biệt thư rộng lớn.



Anh biết, trong lòng Trang Noãn Thần luôn có nút thắt là Sa Lâm.



Anh cũng biết, trong lòng phụ nữ, khi gặp phải những chuyện như thế này cần phải có thời gian để bình tâm.



Mà Trang Noãn Thần ở bên này, sau khi tới ở căn nhà mới thì cuộc sống đơn giản rât nhiều, mỗi ngày sau khi kết thúc giờ làm cô sẽ đến siêu thị mua đồ qua loa một chút, không giống như lúc ở cùng với Giang Mạc Viễn đều phải đặc biệt chú ý . Không phải là cô không chú trọng mà là Giang Mạc Viễn chưa bao giờ bạc đãi chính mình, nhât là trong bữa ăn, cực kỳ chú ý hương vị của bữa ăn.



Vào ở nhà mới, thật ra cô rất an nhàn.



Ngoài ý muốn là Giang Mạc Viễn đồng ý để cô dọn ra khỏi biệt thự, nhưng anh muốn lúc nào anh ở Bắc Kinh thì sẽ đến ở căn nhà mới này, rất có bộ dáng của chủ ngôi nhà mới; anh không ở Bắc Kinh, tối đến bận rộn nhất là bà nội, bà nội gần như mỗi ngày đều tìm cô làm công tác tư tưởng, cô biết rõ, chuyện này tám phần là chủ ý của Giang Mạc Viễn.



Trong khoảng thời gian này Sa Lâm thực im ắng, không có gì mới cả, cũng không có gió thổi cỏ lay gì. Cô không biết Giang Mạc Viễn xử lý chuyện của Sa Lâm như thế nào, nếu đã cho anh thời gian thì cô cũng không hỏi đến nữa.



Thời tiết càng ngày càng nóng. Ngày qua ngày, lại là một buổi sáng sớm.



Nắng sớm rơi vào trên giường, ánh nắng vàng óng chiếu vào trong phòng.



Trên thảm, quần áo nam nữ rơi rụng khắp nơi, trên ghế dựa cạnh giường, quần lót màu đỏ bị ánh mặt trời chiếu đến chói mắt.



Ánh mặt trời như ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên thân hình đầy đặn của người con gái, một cánh tay rắn chắc của đàn ông ôm lấy cô, cả người cô nằm trong lồng ngực của người đàn ông, khuôn ngực trần của người đàn ông phập phồng theo nhịp thở, hai người ngủ thực rất sâu nhưng bên trong lại tràn đầy lả lướt, không khó nhận ra tình cảnh đêm qua mãnh liệt đến mức nào.




Điện thoại di động đặt ở đầu giường “ting” một tiếng vang lên, người con gái đang ở trong lồng ngực ngườ đàn ông run rẩy tỉnh dậy, sau đó lại nhọc nhằn chống lại vòm ngực rõ ràng của người đàn ông đang ở trước mặt mình…



“A…” Tiếng thét chói tai khiến không khí đang yên tĩnh bị phá vỡ hoàn toàn.



Người đàn ông bị tiếng thét của người con gái làm thức giấc, trợn mắt, nhìn chằm chằm vào bộ dáng kinh ngạc của cô, sau đó cười cười, cánh tay dài duỗi ra kéo cô về lại trong lòng mình. “Bảo bối, còn sớm mà, ngủ thêm một chút nữa đi.”



Một tay của cô gái đẩy anh ra, ý thức được cơ thể mình trong chăn không mặc gì, run rẩy chỉ tay vào anh. “Mạnh Khiếu, tối hôm qua chúng ta có chuyện gì vậy?”



Mạnh Khiếu bị cô làm cho tỉnh ngủ, đứng dậy đầu giường khỏe môi lộ một vẻ tà mị, “ Không có gì, em lại uống rượu mà thôi.” Đây không phải là lần đầu anh tìm được cô say mèm ở trong quán. Tối hôm qua khiến anh vừa tức giận vừa vội nhưng không thể không thừa nhận khi anh nghĩ ra dùng thịt trừng phạt này với cô thì cô thục làm cho anh mất hồn.



“Chúng ta…



Cô nhìn nhìn mình, lại nhìn qua Mạnh Khiếu, thoáng thấy anh trần truồng, lộ nửa người trên, cô vội vàng nhắm chặt mặt lại, đỏ mặt.



Mạnh Khiếu cười càng đen tối, “Chúng ta ở trên giường, lại lần nữa.”



“Anh…” Có nghe thấy hốt hoảng trong lòng, anh nói ra thật tự nhiên.



“Tôi làm sao?” Mạnh Khiếu nhìn chằm chằm cơ thể lõa lộ của cô. Đầu vai lộ ra trong không khí, ở phía trên còn có dấu hôn anh lưu lại nên bụng dưới của anh lại nổi lên một trận khô nóng quen thuộc, tiếng nói trầm trầm, “Chúng ta cũng không phải là lần đầu xảy ra quan hệ, sao phải thẹn thùng như vậy?”



Hạ Lữ giận trừng mắt nhìn anh hơn nửa ngày, lại mẫn cảm phát hiện ánh mắt biến hóa của người đàn ông liền chau mày, “Không biết xấu hổ!” Nói xong cô quấn lấy chăn, rời khỏi giường, mặc quần áo vào.



Manh Khiếu bước tới ôm cô từ sau lưng, bàn tay to thuận thế luồn vào trong chăn, cúi đầu nói bên tai cô, “Đừng đi.”



“Buông ra.” Cô tức giận.



“Tôi không buông!” Mạnh Khiếu đột nhiên đề cao giọng nói, mạnh mẽ dịch thân thể của anh sát vào, ánh mắt nghiêm túc chưa hề đổi, “Hạ Lữ, giờ có nói cái gì anh cũng sẽ không buông em ra.”



Hạ Lữ sửng sốt, bị ánh mắt nghiêm túc của anh khiến cho hoảng sợ, rất nhanh cô liền luống cuống, “Anh, anh nói bậy bạ gì vậy? Dù sao anh cũng phải để tôi đi làm chứ?” Ngực bị lời nói của anh làm cho đập thình thịch.



Mạnh Khiếu cúi đầu nhìn cô, sau khi nghe cô nói vậy xong anh liền nhịn không được nở nụ cười, ôm sát cô, “Đi, tan tầm anh đến đón em.”



Dĩ nhiên tình cảm mập mờ này khiến trong lòng Hạ Lữ bất ổn, cô liếm liếm môi, hơn nửa ngày mới khó khăn thốt ra một câu, “Tôi nói rồi… Chúng ta chẳng qua chỉ là thỏa mãn nhu cầu của nhau, không cần coi là thật…” Lúc này trogn đầu cô đều là bộ dáng của Trang Noãn Thần , mỗi đêm đi ngủ sẽ là một màn ác mộng, cho nên cô không dám ngủ chỉ còn cách mượn rượu làm bạn, uống đến say mèm thì sẽ không bị ác mộng hành hạ.



Cô không nhớ nổi tối hôm qua có chuyện gì xảy ra, lại càng không nhớ rõ là gặp Mạnh Khiếu, đây là nhà anh, cô nhận ta bởi vì lần trúc uống rượu cũng tỉnh lại trong nhà anh.



“Anh cho là thật.” Giọng nói Mạnh Khiếu giận giữ, gằn từng tiếng.



Cô ngạc nhiên.



“Hạ Lữ, chúng ta có thể thử xem.” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.



Hạ Lữ liếc mắt nhìn vào mắt anh một cái, hoảng loạn, “Thử cái gì?”



“Cùng một chỗ.” Ánh mắt Mạnh Khiếu trong suốt, “Làm bạn gái của anh.”



“Không…” Cô theo bản năng rụt thân mình lại, dơ bẩn như cô không xứng có được hạnh phúc.




“Hạ Lữ, em đồng ý là đồng ý, mà không đồng ý cũng phải đồng ý.” Lúc này đây, thái độ của Mạnh Khiếu vô cùng cương quyết.



Hạ Lữ trừng lớn hai mắt, “Mạnh Khiếu, anh luôn ép bạn gái kiểu như vậy?”



“Anh có rảnh mới làm như vậy, trừ em ra.”



Trong lúc nhất thời Hạ Lữ liền luống cuống, cúi đầu, ngực sinh ra đau đớn, “Tôi…”



“Được rồi, chuyện này quyết định như vậy rồi.” Tay Mạnh Khiếu hạ xuống vỗ mông cô một cái.



“Cái gì quyết định như vậy rồi?” Hạ Lữ kinh ngạc một chút.



“Nói chuyện yêu đương a.” Mạnh Khiếu cười xấu xa.



“Tôi không đồng ý.”



“Em cũng phải chịu trách nhiệm với anh chứ?” Mạnh Khiếu đề cao giọng nói.



“A?”



“Em muốn anh đến hai lần, cơ thể trong chăn này đều là của em rồi, giờ em còn tính vứt bỏ anh?” Mạnh Khiếu nhíu mi.



Hạ Lữ như là nghe được chuyện cười, miệng giương lên, rốt cục cũng tìm được từ ngữ tương xứng, “Anh đừng có xem mình là nam sinh thanh thuần, bên cạnh anh còn thiếu phụ nữ sao? Lần đầu tiên của anh nhất định là đã cho người phụ nữ khác từ lúc còn đang rất nhỏ rồi.”



“Sai, là anh cho chính mình.” Mạnh Khiếu rất hào hứng, phân cao thấp với cô.



Trong lúc nhất thời Hạ Lữ không kịp phản ứng lại.



“Đàn ông ấy….” Mạnh Khiếu cười hì hì, giơ tay nhanh chóng kéo cô tới, “Lần đầu tiên đều là giành cho chính mình.”



Cô sáng tỏ, lời này nghe ra thục sự rất gian tà. Hạ Lữ phản ứng lại, giật mình hiểu được ý của anh, tay đẩy anh ra, “Anh thật đáng khinh.”



“Đây là nhu cầu sinh lý tự nhiên, đáng khinh cái gì? Bên ngoài nhìn trang trọng trầm ổn, nhưng mà bên trong đàn ông ai cũng có một mặt đáng khinh hết.” Mạnh Khiếu cười đến vui vẻ, lải nhải.



Hạ Lữ trừng mắt liếc anh một cái, không phản ứng, tay giơ ra lấy quần áo.



“Hôm nay ở lại cùng anh đi, em yêu.” Mạnh Khiếu vùi mặt vào cổ cô, hơi thở cực nóng đốt lên da thịt cô, “Hôm nay anh vất vả mới được nghỉ một ngày nên muốn vận động nhiều một chút.”



“Anh đừng như vậy, Mạnh Khiếu, chúng ta phải nói cho rõ ràng…”



“Anh vừa rồi nói rất rõ ràng mà.” Mạnh Khiếu giở trò vô lại, khuôn mặt đẹp trai cọ cọ vào cổ cô, “Tối hôm qua ở trên người em lớn cực kỳ, để anh nếm lại chút dư vị nữa được không?”



“Mạnh Khiếu, anh…”



“Còn nữa, hai ngày nữa là sinh nhật mẹ anh, cùng anh về nhà.” Anh cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của anh, giọng nói có chút mơ hồ.




“A?…”



Hạ Lữ hoàn toàn sửng sốt!



***



Trang Noãn Thần ăn trưa thật đơn giản, sau đó nhanh chóng trở lại công ty thì thấy có chút không bình thường, hỏi ra mới biết là Trình Thiếu Tiên đã trở lại, cô bất đắc dĩ, mấy cô gái ở phòng hành chính muốn gây sự chú ý với Trình Thiếu Tiên, mỗi khi anh đến công ty thì các cô ây đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, khó trách lúc nào bước vào công ty cũng là một mùi son phấn.



Sau buổi chiều, ai cũng mệt mỏi ra rời, các nhánh đang họp cũng buồn ngủ, Trang Noãn Thần thấy thế cũng nói đơn giản xong liền cho tan họp, chưa kịp trở lại phòng thì ánh mắt bị một người ở phía sau thu hút.



“Đoán xem ta là ai?” Người đó cố ý cất tiếng nói lanh lảnh.



“Cát Na?” Trang Noãn Thần nghe ra tiếng Trung cho chút méo mó, kéo lấy tay cô ấy hô lên, nha đầu kia sao lại đến công ty?



“Như vậy mà chị cũng có thể đoán ra, không còn gì thú vị nữa.” Cát Na cười hì hì.



“Sao em lại đến công ty?”



Cát Na chỉ chỉ vào phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên, “Tìm anh ấy a, ai ngờ lại bị anh ấy đuổi ra ngoài cho nên em đành đến tìm chị.”



“Cát Na, chị còn có công việc cần phải làm.” Cô bất đắc dĩ.



“Là Trình Thiếu Tiên cho chị đi cùng em, không tin chị đi hỏi anh ấy đi.” Cát Na ôm lấy cánh tay của cô, bộ dáng như keo dính, “Dù sao chị cũng xong rồi, hai chúng ta đi dạo phố đi, coi như là đi với em.”



Trang Noãn Thần có chút dở khóc dở cười.



Hai người đang nói thì vừa lúc Trình Thiếu Tiên từ trong phòng đi ra, trong tay cầm văn kiện, điệu bộ nhìn qua thật vội vàng, nhìn thấy Trang Noãn Thần liền nói. “Đúng lúc, Noãn Thần, em đi cùng Cát Na một lát nhé.”



“A?” Trang Noãn Thần sửng sốt, cô ấy đúng là không nói dối.



Trình Thiếu Tiên đi qua cô, nhìn cô bằng một ánh mắt phức tạp, vỗ vỗ bả vai của cô, “Tôi thật sự bị cô ấy ép, em giúp được thì giúp tôi lần này nhé.”



Cát Na ở bên cạnh anh cười trộm giống một con cuột nhỏ.



Trang Noãn Thần cau mày, cảm thấy được vẻ mặt của Cát Na nhìn Trình Thiếu Tiên có chút khác thường, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, Cát Na… có phải là do Giang Mạc Viễn phái tới theo dõi cô không? Cùng với Trình Thiếu Tiên?



Không để cô suy nghĩ cẩn thận, Cát Na liền trực tiếp lôi cô đi, “Đi nào, em thích một cái túi ở Tân Quang, đi mua với em đi.”



Sực lực Trang Noãn Thần không bì được với Cát Na nên đành phải kiên trì đảm nhận công việc cực nhọc này.


Nhấn Mở Bình Luận