Giang Mạc Viễn chờ Trang Noãn Thần lên tiếng, thấy cô nói được phân nửa thì ánh mắt thừ ra dời sang chỗ khác, như trông thấy ai đó, ngón tay cô run lẩy bẩy. Anh kinh ngạc, toan hỏi chuyện gì xảy ra, thì cô đột nhiên xông thẳng về hướng khác.
"Noãn Thần..."
"Noãn Thần..."
Giọng đàn ông và thanh âm kinh ngạc của Tề Viện Viện, Cao Doanh vang lên cùng lúc, tuy xen lẫn vào nhau, nhưng giọng đàn ông trầm thấp vẫn thu hút sự chú ý của Tề Viện Viện, cô ngoái nhìn Giang Mạc Viễn, thần sắc càng nghi ngờ.
Phía bên kia, Trang Noãn Thần lao đi khắp nơi, chạy hết đại sảnh sân bay.
Dòng người đông ngùn ngụt, cô cố gắng tìm kiếm, ánh mắt cấp thiết kích động. Ngay vừa rồi, cô đã trông thấy cái bóng đó, cái bóng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô!
Trang Noãn Thần cố gắng tìm kiếm trong đám đông, biết bao chiếc xe vô tình chạy ngang qua cô, nhưng chỉ mỗi cái bóng ấy là tìm mãi không thấy. Người đến người đi đông đúc, cô như chú chim nhỏ không nơi nương tựa đắm mình trong màn mưa xối xả. Mọi người hối hả đi qua, còn cô chỉ như một cái bóng bất lực, hoảng hốt đứng lặng giữa dòng đời...
"Cố Mặc..." Rốt cuộc, cô cũng thốt lên cái tên ấp ủ trong lòng bao năm qua, tiếng gọi thất thanh hòa vào dòng người hết lần này đến lần khác.
Mọi người chung quanh đều trố mắt săm soi cô như đang nhìn một người bất bình thường.
Thanh âm của cô hòa trộn vào dòng người, như bóng dáng xa xăm mờ mịt giữa biển cả rộng lớn mênh mông.
"Cố Mặc..." Đến cuối cùng, cái bóng ấy cũng tan biến vào không gian. Cô vô lực vịn cửa kính, ngồi phịch xuống đất, nỗi chua xót đau đớn khôn cùng quẫy lên, bủa vây khắp cơ thể, vị đắng chát xộc thẳng lên cổ họng cô.
Một ngày gọi ra cái tên này, bao nhiêu nỗi niềm xót xa khôn cùng đều trào dâng.
Mọi thứ xung quanh đều nhợt nhạt, đôi mắt cô nhòe đi, dường như cô lại trông thấy hình ảnh đầy lãng mạng và nên thơ, hoa bay khắp vòm trời nơi sân vườn trường đại học, một chàng thanh niên vô ưu vô lo tắm mình trong ánh nắng ấm áp, người ấy khiến cô muốn đến gần nhưng không dám.
"Trang Noãn Thần, cậu nhỏ nhắn thế này, nhưng tính tình ngang bướng lắm. Mình đồng ý làm bạn trai của cậu, nhưng cậu không được tra tấn lỗ tai mình nữa."
"Cậu bằng lòng rồi? Thật không? Ngay cả nửa bài mình cũng chưa đàn được đấy."
"Thôi, để mình dạy cậu."
"Không thu học phí? Tốt đến thế à?"
"Đương nhiên không tốt thế rồi, mình có một điều kiện."
"Điều kiện gì? Nói trước, mình không bán thân đâu."
"Cô bé này nghĩ bậy bạ gì vậy. Điều kiện của mình hết sức đơn giản. Mình đồng ý làm bạn trai của cậu, nhưng từ hôm nay trở đi, cậu không được phép rời khỏi mình, không được phép yêu người khác, nghe rõ không?"
"Ha ha, còn lâu mình mới vậy..."
…
Tim cô nhói đau, cô ấn mạnh ngực, nếu chưa từng yêu mến, nếu chưa từng hứa hẹn, có phải sẽ không đau thế này, Cố Mặc... người đàn ông khiến cô đau đớn suốt ngần ấy năm qua. Nếu hôm nay thật sự gặp anh, cô có thể giống như ngày xưa, thong dong nói với anh một câu... Đã lâu không gặp?
Cô không thể!
Cô không có dũng khí nhiều như vậy, ít ra bây giờ tim cô vẫn đau đớn tột cùng khi bắt gặp một bóng dáng mà rất có thể là nhìn lầm!
Một chiếc xe mpv ở phía đối diện chậm rãi ngừng lại, ánh nắng không thể chiếu xuyên qua cửa xe, nhưng hình bóng bất lực của Trang Noãn Thần lại đập rõ ràng vào đôi mắt đàn ông.
Ngồi sau xe, Giang Mạc Viễn lặng lẽ tựa người vào ghế, quan sát bóng dáng cô gái ngồi cạnh cửa kính sân bay, nhỏ nhắn yếu ớt như con thỏ khiến người khác yêu thương, anh vô thức nhíu mày, nheo mắt quan sát.
"Anh Giang, có cần gọi cô Trang lên xe không ạ?" Châu Niên thấy vẻ mặt Giang Mạc Viễn như vậy, liền nhẹ nhàng hỏi, rồi lại phóng tầm mắt ra cái bóng phía đối diện. Trang Noãn Thần này hôm nay chơi trò gì vậy?
Giang Mạc Viễn không lên tiếng, ở khoảng cách không xa không gần, nước mắt ướt sũng trên gò má Trang Noãn Thần như ngọc trai sáng bóng, anh bỗng cau chặt mày, chốc lát sau mới ra lệnh, "Chạy đi."
Xe như chú cá đắm mình vào đại dương sâu thẳm, im hơi lặng tiếng vượt qua Trang Noãn Thần...