Về sau, có một cuộc điện thoại chủ động tìm cô. Đối phương nói chuyện rất nghiêm túc, Trang Noãn Thần cũng đồng ý gặp mặt. Gặp cô lúc đó là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn vận chỉnh tề, hỏi cô có đồng ý cùng đi dự tiệc hay không.
Trang Noãn Thần không hiểu cái gì gọi là cùng đi dự tiệc. Người đàn đó bèn kiên nhẫn giải thích, Trang Noãn Thần lắng nghe. Công việc này yêu cầu cô xuất hiện với thân phận tình nhân bên cạnh người thuê cô, cùng tham dự mọi loại tiệc tùng xã giao.
Cô còn nhớ rõ vẻ mặt thảng thốt của bản thân khi đó, không ngờ thời buổi này mà vẫn có người bỏ tiền ra mướn tình nhân. Người đàn ông đó chỉ cười thản nhiên, "Ông chủ của tôi không thích bị người khác làm phiền."
Trang Noãn Thần suy nghĩ hồi lâu rồi mới gật đầu, nhưng cũng nêu ra yêu cầu của bản thân... Cô và anh ta chỉ là quan hệ giữa chủ và nhân viên, chỉ là tình nhân trước mặt người ngoài, cùng dự tiệc cùng phụ họa anh ta xã giao, nhưng không lên giường!
Người đàn ông bật cười, nói, "Cô yên tâm. Ông chủ của tôi sẽ không hành xử quá đáng với cô. Anh ấy chỉ cần cô làm tình nhân dự tiệc mà thôi."
Bắt đầu từ ngày đó, ngoài công việc chính thức, Trang Noãn Thần còn làm thêm việc này. Khi cô trông thấy Giang Mạc Viễn lần đầu, trực giác đầu tiên chính là... Người đàn ông này có vấn đề thần kinh ư? Đẹp trai như vậy mà phải tốn tiền mướn tình nhân?
Lần đầu gặp Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần trang điểm rất đậm. Làm tình nhân dự tiệc đương nhiên cô phải trang điểm nổi bật, sao có thể giống với cách nhẹ nhàng tự nhiên khi đi phỏng vấn? Hơn nữa, tuy đây chỉ là việc làm bán thời gian, nhưng đối phương trả lương hậu hĩnh vô cùng, vì thế cô phải cố gắng làm thật tốt.
Cô không sao ngờ được Giang Mạc Viễn lại trẻ tuổi, không già như cô tưởng tượng. Nhìn dáng vẻ của anh chỉ khoảng ba mươi mốt ba mươi hai tuổi, mẫu đàn ông thành công điển hình, anh ngồi nghiêm chỉnh đối diện với cô, cẩn thận thắt cravat. Anh hài lòng với hình tượng của cô, nói, "Từ hôm nay trở đi, cô phải nhớ số điện thoại của tôi. Khi nào cần cô có mặt, tôi sẽ báo cô biết."
Một câu nói vạch rõ quan hệ của anh và cô đến tận ngày hôm nay.
Hơn một năm qua, cô tuân thủ chặt chẽ bổn phận tình nhân dự tiệc của mình. Cô không tò mò cuộc sống và công việc của anh. Trước mặt người khác, cô và anh quấn quýt yêu thương, nhưng sau lưng họ, cô và anh chỉ là người xa lạ, xa lạ đến mức chỉ biết tên họ và số điện thoại của nhau.
Giang Mạc Viễn trước sau đều là chính nhân quân tử. Thời gian một năm qua, anh chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào quá đáng, điều này loại bỏ hoàn toàn nỗi lo của Trang Noãn Thần. Nhưng ở cạnh lâu như vậy, rốt cục cô cũng hiểu nguyên nhân anh mướn tình nhân. Diện mạo của anh quyến rũ, thu hút không biết bao phụ nữ muốn bổ nhào ngay về anh, vì vậy cô giống như lá chắn bên cạnh anh.
Người đàn ông không muốn vì phụ nữ mà chuốc phiền phức vào bản thân tuyệt đối là người đàn ông thông minh. Giang Mạc Viễn chính là như thế.
Sau này Trang Noãn Thần mới biết, người hẹn gặp cô trước đó là trợ lý Chu Niên của Giang Mạc Viễn. Có lẽ Chu Niên đã làm việc nhiều năm cho Giang Mạc Viễn, nếu không cũng chẳng học được phong thái trầm tĩnh của Giang Mạc Viễn.
Ở thành phố này, cô chỉ có hai người bạn thân là Ngải Niệm và Hạ Lữ. Cô và hai người bạn ấy chưa bao giờ giấu nhau chuyện gì, nhưng duy nhất việc làm tình nhân dự tiệc là cô ngậm miệng không kể. Bốn chữ tình nhân dự tiệc sẽ khiến người khác mơ màng, dù cô và Giang Mạc Viễn chỉ đơn giản là quan hệ giữa người làm thuê và ông chủ.
Nếu nói ra sẽ không ai tin tưởng, vậy nên im lặng là tốt nhất.
Trang Noãn Thần lại nhấp một hớp rượu vang đỏ, ánh mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Giang Mạc Viễn, vô tình nhớ tới lời nhắc nhở tối qua của người đàn ông kia. Liệu chuyện này... có liên quan đến anh không?