Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Editor: Puck - Diễn đàn

Sắc mặt Cố Tử Thần càng tồi tệ hơn.

Ý tứ chính là cô ghét bỏ gương mặt này của anh rồi hả?!

Kiều Tịch Hoàn cũng không có tâm tư suy nghĩ tới Cố Tử Thần nghĩ gì, một lần nữa đẩy xe lăn, bước chân chậm lại cút, “Không mua âu phục nữa, mua áo đuôi tôm đi.”

“Tôi nói không cần.”

“Em nói mua cái gì thì mua cái đó!” Kiều Tịch Hoàn cũng rất tức giận.

Người đàn ông lải nhải này!

Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi.

Kiều Tịch Hoàn mang theo Cố Tử Thần gần như xoay quanh cả trung tâm thương mại, mới chọn lựa được một bộ đuôi tôm mình vô cùng hài lòng.

Từ nhỏ cô đã không thích tạm bợ, hoặc là không cần, hoặc sẽ phải rất vừa ý.

Cô đẩy Cố Tử Thần đi phòng thử quần áo, “Em giúp anh mặc thử.”

“Không cần, tôi tự mình mặc.”

“Cố Tử Thần, anh đừng trì hoãn thời gian có được không, em còn muốn chọn lựa lễ phục!” Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ.

Cố Tử Thần mặt đen nhìn lại cô.

Khỏi cần che, em đã nhìn thấy trên dưới toàn thân anh, trừ… Thứ đồ chơi kia.”

Thứ đồ chơi?!


Cố Tử Thần lạnh lùng nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn hai ba phát cởi hết quần áo của Cố Tử Thần, sau đó thay bộ đồ cô trúng ý kia, đẩy xe lăn đi ra, đứng trước gương thay quần áo thật to. dinendian.lơqid]on

Một bộ vest đuôi tôm màu đen cắt may thích hợp, bên trong là áo sơ mi trắng, thắt một nơ con bướm, nếu như Cố Tử Thần không phải ngồi như vậy…

Cô mím môi, điều chỉnh xong cảm xúc.

Thật ra thì cho dù ngồi như vậy, vẫn đẹp trai hoa cả mắt như cũ, cô chỉ rất chán ghét mới vừa rồi Tề Lăng Phong nhìn xuống từ trên cao, mặt ngạo mạn nhìn Cố Tử Thần như vậy.

“Cha rất đẹp trai!” Khỉ con khen ngợi từ trong đáy lòng.

“Ánh mắt không tệ.” Kiều Tịch Hoàn sờ đầu khỉ con.

Khỉ con nhận được khen ngợi, cả người cũng cười vui vẻ.

“Cô cảm thấy như thế nào, Vũ Đại?” Kiều Tịch Hoàn quay đầu lại đối diện với người phụ nữ ở sau lưng kia.

“Thật đẹp mắt.” Vũ Đại gật đầu đồng ý.

“Thấy không, tất cả mọi người nói đẹp mắt.” Kiều Tịch Hoàn dương dương hả hê, nói với nhân viên phục vụ, “Viết hóa đơn, cứ mặc như vậy đi.”

“Vâng.” Nữ nhân viên phục vụ gật đầu.

Mua xong quần áo cho Cố Tử Thần rồi, Kiều Tịch Hoàn mang theo bọn họ chạy tới khu vực bán lễ phục cho nữ.

Cô đi vào, đẩy Cố Tử Thần, “Anh chọn một bộ giúp em.”

“Tự cô sẽ không chọn?” Chân mày Cố Tử Thần nhướn lên.


“Của anh không phải do em chọn?” Cho nên, phải hoàn lễ lại, nên do anh tới chọn cho em.

Cố Tử Thần thật sự không chịu nổi người phụ nữ hoàn toàn bá đạo hơi quá đáng này, anh đẩy xe lăn của mình, đi về phía khu lễ phục, không cẩn thận cầm xem từng bộ như Kiều Tịch Hoàn, chỉ đưa mắt nhìn từ trái sang phải, cuối cùng chỉ vào một bộ lễ phục dài màu trắng, “Bộ đó.”

Nói xong, giống như vô cùng không nhịn được đi tới khu nghỉ ngơi bên cạnh, chờ Kiều Tịch Hoàn thay xong quần áo ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày nhăn mũi, nhận lấy lễ phục từ nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ không ngừng nói bên tai cô, “Ánh mắt của vị tiên sinh này thật tốt, đây là style mới của chúng tôi, trấn điếm chi bảo.”

(*) Trấn điếm chi bảo: Mặt hàng quý giá nhất của cửa tiệm

“Thật sao?”

“Thật, tiểu thư mời qua bên này, tôi thay giúp ngài, tuyệt đối xinh đẹp.” Nhân viên phục vụ dẫn Kiều Tịch Hoàn về phía phòng thay quần áo.

Không bao lâu.

Kiều Tịch Hoàn thay bộ lễ phục vạt dài màu trắng đó tao nhã xuất hiện, vạt áo của lễ phục gần như kéo lê trên mặt đất, chỗ ngực lễ phục nạm một ít sequin, ở dưới ánh đèn vô cùng sáng chói, trừ thứ đó ra, không có chỗ nào thiết kế đặc biệt, hơn nữa cả bộ lễ phục cực kỳ bảo thù, chỉ trừ lộ bả vai ra, những chỗ khác đều được che chắn chặt chẽ.

“Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.” Khỉ con chạy tới trước gương, một lần nữa cảm thán từ trong đáy lòng. diee ndda fnleeq uysd doon

“Chứ không phải quá, quy củ sao?” Kiều Tịch Hoàn đứng trước gương.

Mặc dù may mà dáng vẻ của cô có lồi có lõm, nhưng cảm giác, giống như thiếu thứ gì đó.

“Tôi cảm thấy thật ra bộ bên cạnh đó không tệ.” Kiều Tịch Hoàn chỉ về phía một bộ lễ phục màu trắng khác, bộ lễ phục đó tương đối mà nói thì hơi khác biệt một chút, đặc biệt là vị trí phía sau lưng, chữ V sâu gần đến ngang lưng, chỗ chữ V dùng mấy sợi tơ màu trắng nhỏ quấn quanh, gợi cảm khỏi nói.

Thật ra cô luôn cho rằng, đường cong sau lưng Kiều Tịch Hoàn rất đẹp, cho nên rất nhiều khi lựa chọn lễ phục cô sẽ cố ý lựa chọn lộ lưng, mà so sánh với gương mặt tương đối đẹp bình thường, phía trước đơn giản, phía sau có khoảng trời riêng, mới tôn lên khí chất của cô và phối hợp đẹp đẽ tốt nhất.

“Có cần thử một chút không?” Nữ nhân viên phục vụ lễ phép hỏi.


Kiều Tịch Hoàn đang định mở miệng, Cố Tử Thần trực tiếp đẩy xe lăn đi tới trước quầy, “Viết hóa đơn bộ lễ phục trên người cô ấy giúp tôi.”

“…” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, người này có cần chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy không.

Chẳng lẽ là lễ phục anh chọn, cô nhất định cần sao?!

Mẹ nó.

Sớm biết sẽ không để thứ hàng này xen miệng vào.

Lần đầu tiên có một cảm giác cầm tảng đá đập vào chân, cực kỳ khó chịu.

Sau khi chọn lựa xong lễ phục cho Kiều Tịch Hoàn, bắt đầu trang điểm.

Cô trang điểm tương đối tốn thời gian, Kiều Tịch Hoàn sợ khỉ con đợi đến nhàm chán, nên để cho Vũ Đại mang theo khỉ con đến khu vui chơi thiếu nhi của trung tâm thương mại chơi một lát, để Cố Tử Thần ở cùng mình là được.

Ghê tởm chính là, khi Kiều Tịch Hoàn hồi hồn thì Cố Tử Thần đã không có ở đây.

Người đàn ông hoàn toàn không đáng tin này!

Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.

“Tiểu thư, khi trang điểm cố hết sức đừng biểu lộ vẻ mặt, nếu không khi trang điểm lên sẽ rất kỳ quái.” Thợ trang điểm dịu dàng nhắc nhở.

“Biết rồi biết rồi, cô nhanh lên một chút. Đừng trang điểm quá rực rỡ, thói quen trang điểm của tôi tương đối đơn giản sạch sẽ.”

“Được.”

Một mình Kiều Tịch Hoàn ngồi trước gương trang điểm, mấy người không có lương tâm này từ đầu tới cuối đều không tới nhìn cô một lát, cho đến hai giờ sau khi cô sắp kết thúc trang điểm, mấy người mới nối tiếp nhau trở về. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Trang điểm xong, làm xong tóc, phong cách cả người càng thêm không giống.

Kiều Tịch Hoàn coi như hài lòng đứng trước gương to, trừ bộ quần áo trên người hơi đơn điệu ra, những thứ khác đều rất tốt.

Về phần quần áo đơn điệu.


Cô từng nghĩ, nếu là sinh nhật của Cố Tử Thần, anh không quan tâm, tại sao cô phải quan tâm.

“Mẹ, mẹ thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn tiên nữ.” Khỉ con càng ngày càng biết nói chuyện.

Kiều Tịch Hoàn khom lưng sờ đầu khỉ con, “Con càng khiến người ta yêu hơn cha con.”

“Ha ha.” Khỉ con hơi ngượng ngùng sờ đầu, cười cười.

Ba người thay đồ xong, cùng một chỗ rời khỏi tòa nhà.

Cố Tử Thần với bộ đuôi tôm tôn lên gương mặt tuyệt mỹ và phong cách hơi lạnh lùng kiêu ngạo của anh, Kiều Tịch Hoàn lại một bộ lễ phục trắng tinh, khiến cho dáng người quyến rũ của cô càng xinh đẹp đồng thời lại có vẻ sạch sẽ đơn thuần giống như không ăn khói bụi trần gian, Cố Minh Lộ mặc bộ đồ âu phục nhỏ màu đen, thắt một cái nơ con bướm, tóc chỉnh lại quy củ khác thường giống như tiểu Vương tử. Một nhà ba người nhìn qua đẹp giống như vẽ, đám người đi ngang qua đề không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, có vài người một cách tự nhiên đặt ánh mắt lên đùi Cố Tử Thần, hơi tiếc hận.

Một đường đi qua, ngồi trong xe con Vũ Đại lái, đi tới đại viện nhà họ Cố.

Kiều Tịch Hoàn quay đầu về phía Cố Tử Thần, “Chân của anh còn có hy vọng không?”

Hình như Cố Tử Thần không muốn trả lời.

“Em không phải ghét bỏ anh, em chỉ cảm thấy nếu như có hy vọng thì không nên từ bỏ điều trị.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

Cố Tử Thần nhíu nhíu chân mày, không lên tiếng.

Khỉ con nhìn thấy sắc mặt cha mình không được tốt lắm, vội vàng nói, “Chờ con trưởng thành, sẽ cõng cha đi chơi khắp nơi.”

Ý tứ chính là, hai chân cha bị tàn tật cũng không sao, sau này khi bé trưởng thành sẽ chăm sóc cha.

Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Biết con là đứa bé ngoan.”

“Chờ con trưởng thành, con sẽ chia vui vẻ mình hưởng thụ cho cha.” Khỉ con tiếp tục mở miệng nói, giống như chính là sợ bởi vì cha đi đứng không tiện mà không vui vẻ, không ngừng lấy lòng.

“Vui vẻ cái gì?” Kiều Tịch Hoàn hơi kinh ngạc.

“Không phải sáng hôm nay mẹ nói cho con biết sao? Chờ con trưởng thành, con liền có thể hưởng thụ cuộc sống vui vẻ.” Cố Minh Lộ hết sức chăm chú nói, còn bổ sung, “Khi lớn lên giống như cha, thì có thể hưởng thụ.”

“…” Kiều Tịch Hoàn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.


Nhấn Mở Bình Luận