Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Editor: Puck
Đại viện nhà họ Cố.

Phòng ngủ của Cố Tử Thần.

Kiều Tịch Hoàn nằm trên giường, trên lưng hơi đau đớn, cũng không phải quá kịch liệt, làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu một cách tự nhiên hiện lên rất nhiều chuyện, khiến cho cô không nhịn được mà nhíu chặt chân mày.

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh chuông điện thoại di động.

Cô đảo mắt, cầm điện thoại di động lên, nhìn hiển thị gọi đến “Dụ Lạc Vi”.

Cô mím môi, nhận, “A lô.”

“Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi.” Dụ Lạc Vi nói vừa nhanh vừa vội, trong miệng còn mang theo tiếng khóc nức nở.

“Dụ Lạc Vi, tôi không phải thần, không phải mỗi lần khi cô nói những lời này, tôi đều có năng lực vì cô làm gì đó.” Tâm tình của Kiều Tịch Hoàn vốn phiền não, bên người vang lên chuyện đã xảy ra và sắp xảy ra, càng thêm không kiên nhẫn với Dụ Lạc Vi.

“Chị, hiện giờ cơ quan công an muốn bắt em, nói em phạm tội thương mại. Em thật sự không làm, chị phải giúp em mời luật sư trên tòa. Em không muốn ngồi tù.” Dụ Lạc Vi càng nói càng uất ức, dường như vẫn còn nức nở.

Kiều Tịch Hoàn nhíu chân mày, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Tôi sẽ không giúp cô trên tòa án, chuyện của mình tự mình giải quyết.”

“Kiều Tịch Hoàn.” Bên kia đột nhiên kêu to tên cô, “Em có bí mật, nếu chị chịu giúp em, em liền nói tất cả bí mật cho chị, tuyệt đối mới có lợi cho chị!”

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.

Cô có khả năng giấu những bí mật kia, cũng đã sớm không phải bí mật.

“Tôi không có hứng thú.” Kiều Tịch Hoàn nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại.


“Kiều Tịch Hoàn, đừng cúp điện thoại, hu hu, bọn họ muốn dẫn em đi, em van chị, van chị giúp em…” Nghe giọng nói lạnh lùng như vậy của Kiều Tịch Hoàn, bên kia đã khóc không thành tiếng. dfienddn lieqiudoon

Kiều Tịch Hoàn có phần không nhịn được, không nói thêm câu nào nữa, cúp luôn điện thoại.

Sau khi cúp, cô tiếp tục nằm ở trên giường, lấy phương thức nằm ngay đơ trầm mặc như vậy chừng hai phút, cô thận trọng nhịn đau từ trên giường bò dậy, sau đó lấy một bộ quần áo rộng thùng thình từ trong phòng để quần áo, mở cửa phòng ra, không đặc biệt háo hức đi ra ngoài.

Cô không cảm thấy Dụ Lạc Vi có bất cứ chỗ nào đáng thương để cô đồng tình, cô chỉ cảm thấy, phải để Dụ Lạc Vi “Chết” nhắm mắt.

Vũ Đại bị thương, cô không dùng xe hơi ở nhà, đợi trong chốc lát ở cửa ra vào, tìm một chiếc xe taxi trực tiếp đi trại tạm giam.

Trải qua một phen quan hệ và chuẩn bị, Kiều Tịch Hoàn mới gặp được Dụ Lạc Vi mới được đưa đến đây giam giữ.

Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt vốn trắng bệch lập tức bắt đầu kích động, hốc mắt sưng đỏ cũng lóe ra tia lửa, cô vội vã mở miệng nói, “Chị, chị tới cứu em về sao? Chị.”

Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh ngồi đối diện Dụ Lạc Vi, cô có vẻ bình tĩnh hơn Dụ Lạc Vi đang kích động nhiều.

“Chị, toàn thân em đều đau, em không muốn ở lại đây, em muốn về bệnh viện, thân thể em rất khó chịu, em cũng cần nghỉ ngơi, chị, chị cứu em ra ngoài, về sau em đều mặc chị sai khiến, sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với chị nữa. Em còn trẻ như vạy, em không nên lãng phí tuổi xuân của mình ở trong ngục giam này, chị, chị nhất định phải giúp em, trên thế giới này, mặc dù chúng ta không có máu mủ, nhưng thật sự là hai chị em! Về sau chúng ta phải dựa vào nhau. Chị nói có đúng không?” Dụ Lạc Vi nhai đi nhai lại, khóe miệng mang theo nụ cười lấy lòng, vẫn không ngừng nói.

Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn cô ta, cứ lẳng lặng nhìn cô ta như vậy, nhìn dáng vẻ khủng hoảng của cô ta, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô ta, nhìn dáng vẻ không thể ra sức của cô ta.

“Chị, sao chị không nói lời nào?” Không nhận được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Dụ Lạc Vi càng trở nên kinh hoảng thêm, nói chuyện cũng biến thành cẩn thận, chỉ sợ một giây kế tiếp, sẽ có một đáp án, đối với cô mà nói là một đáp án long trời lở đất.

“Tôi chỉ rất bội phục vẻ ngây thơ của cô, bội phục đến, không nói ra được một lời mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cười lạnh mở miệng, “Cô cảm thấy đã đến tình trạng này rồi, còn có ai có thể cứu cô ra ngoài?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Nhưng em oan uổng, em thật sự không đưa hợp đồng của công ty chúng ta cho bất động sản Hồng Phúc, em ngay cả bất động sản Hồng Phúc là gì cũng không biết, làm sao có thể đưa phương án của công ty cho bọn họ. Chị, em len lén nói cho chị biết, tất cả đều là do Cố Tử Hàn cản trở từ bên trong, đều do anh ta, chúng ta nên lên án anh ta, không phải là do em, em cái gì cũng không làm.” Dụ Lạc Vi còn đang giải thích cho mình.

“Sao cô biết là anh ta?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

“Bởi vì phương án là do em đưa cho anh ta.” Dụ Lạc Vi bật thốt lên. Cũng không biết mình khẩn trương quá mức, hay là trời sinh đều làm việc không qua suy nghĩ, lúc này còn có vẻ không có đầu óc hơn nữa.

Kiều Tịch Hoàn cũng không cảm thấy có gì khác thường, đối với cô mà nói, Dụ Lạc Vi vốn ngốc.


Có thể đột nhiên nhấc lên một chút xíu sóng gió như vậy ở công ty, nói thẳng thừng, cũng chính là có người âm thầm giúp đỡ cô ta mà thôi.

“Tại sao cô lại đưa phương án cho anh ta?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Dụ Lạc Vi giống như muốn nói lại thôi.

Kiều Tịch Hoàn cũng không thúc giục, cứ như vậy nhìn cô ta.

Dụ Lạc Vi cắn răng, giống như một mực do dự muốn nói hay không.

Nhất định là chuyện mình khó chịu nổi.

Kiều Tịch Hoàn giống như không kiên nhẫn nữa, giọng cô lạnh lùng nói: “Nếu như không muốn nói vậy coi như xong.”

“Là Cố Tử Hàn nói, có thể giúp em một tay gả cho Cố Tử Tuấn. Chị cũng biết, em vẫn luôn rất thích Tử Tuấn, em một lòng muốn gả cho anh ấy, nhưng anh ấy thích chơi như vậy, Cố phu nhân lại không có ấn tượng tốt với em, em vốn không có cách nào để gả cho anh ấy. Cố Tử Hàn là anh trai Cố Tử Tuấn, địa vị ở nhà họ Cố vốn rất cao, em nghĩ có anh ta giúp em, em khẳng định có thể thành công, cho nên mới nhẹ dạ tin tưởng anh ta, đưa phương án cho anh ta.” Dụ Lạc Vi nói ra toàn bộ.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn giật giật, giống như đang cười nhạo.

Dụ Lạc Vi thật sự vẫn tin tưởng Cố Tử Hàn sẽ giúp cô ta gả cho Cố Tử Tuấn, có thể ở trong lòng Cố Tử Hàn, một chút ý tưởng cũng không có, anh ta chỉ đang lợi dụng cô ta mà thôi, lợi dụng đến không còn giá trị mà thôi, có lẽ nói, chính là tìm người chịu tội thay.

Cố Tử Hàn âm hiểm ác độc, thật sự khiến người ta lau mắt mà nhìn.

“Chị, hôm nay em bị đuổi giết khẳng định là do Cố Tử Hàn tìm người, anh ta sợ em tiết lộ chuyện của anh ta ra, cho nên giết người diệt khẩu. Còn có Cố Tử Tuấn, cũng là do người của Cố Tử Hàn làm Tử Tuấn bị thương, tất cả mọi chuyện xấu đều do anh ta làm. Chị giúp em, em kiện anh ta ra tòa, để cho anh ta nhận lấy trừng phạt của pháp luật!” Dụ Lạc Vi hung hăng nói. Rồi lại rất lấy lòng Kiều Tịch Hoàn, “Cố Tử Hàn ở công ty đối nghịch với chị khắp nơi, tố cáo Cố Tử Hàn, về sau ở trong công ty chị có thể muốn làm gì thì làm, chị, chuyện này cũng tốt cho chị.” [email protected]`l3q21yd0n

“Tôi cũng biết rõ đây là tốt cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn cười nói, nhìn bình tĩnh tự nhiên như thế, “Nhưng mà Dụ Lạc Vi, mới vừa rồi tất cả những điều cô nói cho tôi tôi đều biết hết. Thậm chí, tôi còn biết, Cố Tử Hàn đã tạo ra tất cả chứng cứ, chỉ toàn bộ mũi nhọn về phía cô.”

“Có ý gì?” Dụ Lạc Vi nhìn cô, cả người trở nên khủng hoảng, lại không hiểu sao yên tĩnh rất nhiều.

Có ý tứ gì?!


Dụ Lạc Vi không hiểu, không muốn hiểu.

Cô cho rằng cô biết những bí mật này này chính là lợi thế của cô, cô có thể được thả ra, Cố Tử Hàn mới nên vào trong ngục.

Hơn nữa cho dù vào trong ngục, cô cũng không phải là chủ mưu, nhiều nhất là đồng phạm, nghĩ tới trách nhiệm của cô nhẹ đi, có lẽ Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị giúp cô, bản thân có thể ra ngoài.

Cô ngây ngốc nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô nói không ra một chữ.

“Ý tứ rất rõ ràng, tất cả chứng cứ tội phạm của Cố Tử Hàn, cuối cùng đều do một mình cô gánh chịu.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, “Tự giải quyết cho tốt.”

“Không!” Dụ Lạc Vi có phần không chịu được, thét chói tai.

“Không gì mà không. Sư thật chính là, cô sẽ thay Cố Tử Hàn nhận lấy trừng trị của pháp luật. Dụ Lạc Vi, cô nên tiếp nhận dạy dỗ, suy nghĩ thật kỹ, mình rốt cuộc vì sao, bị tính toán đến mức độ hiện giờ.” Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ.

“Kiều Tịch Hoàn, mày cố ý phải không, cố ý không giúp tao, cố ý để Cố Tử Hàn tới hại tao, sao mày lại lòng dạ ác độc như vậy!” Dụ Lạc Vi đột nhiên thay đổi giọng điệu, chỉ toàn bộ mũi nhọn về phía Kiều Tịch Hoàn, mới vừa rồi điềm đạm đáng yêu, biến thành dáng vẻ hận thấu xương hiện tại.

Kiều Tịch Hoàn hừ lạnh.

Ngụy trang bạch liên hoa, cuối cùng đến giờ kết thúc.

Tròng mắt cô hạ xuống, “Cô ngu xuẩn mới khiến cho cô có kết quả như thế này, không liên quan đến những người khác. Thật ra thì cô nên may mắn, bây giờ cô có thể đoàn tụ với mẹ cô yêu nhất, cùng với cha cô thích nhất. Một nhà ba người ngồi tù chuyện như vậy, có thể cũng chỉ xuất hiện trên nhà cô loại người như hoa tuyệt thế này, cô cảm thấy như thế nào?” dieendaanleequuydonn

“Đến bây giờ tao cuối cùng đã hiểu, mày chính là đến báo thù nhà chúng tao đúng không? Trước đưa cha mẹ tao vào ngục, hiện giờ để cho tao không được yên bình vu oan giá họa để cho tao vào tù, Kiều Tịch Hoàn sao mày ác độc như vậy, sao mày lại ác như vậy!” Càng nói, Dụ Lạc Vi càng kích động, cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế.

Nhân viên canh ngục nhìn nét mặt Dụ Lạc Vi, nhíu mày một cái, nhiều lời muốn tới đây cắt lời cô ta.

Nhưng Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị rất tốt, cửa sau đi rất rộng rãi, cho nên nhân viên canh ngục chỉ nhíu mày một cái, cuối cùng không ngăn cản.

“Cho dù như thế, cô có thể thay đổi cái gì?” Kiều Tịch Hoàn từ trên cao nhìn xuống cô ta.

“Mày…”

“Dụ Lạc Vi, suy nghĩ thật kỹ đi, đời này sao lại bị người tính kế?! Có phải là cô, nên gặp báo ứng không?!” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, xoay người rời đi.

“Kiều Tịch Hoàn!” Dụ Lạc Vi thét chói tai.


“Yên tĩnh!” Nhân viên canh ngục lớn tiếng quát.

Dụ Lạc Vi giống như không thể khống chế, “Tao thành quỷ cũng không bỏ qua cho mày, tuyệt đối không bỏ qua cho mày!”

Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng lại ở cửa, xoay người, cười lạnh: “Chờ ngày cô thành quỷ, lại tới tìm tôi nữa đi!”

Dụ Lạc Vi cả kinh.

Kiều Tịch Hoàn đã rời khỏi trại tạm giam.

Không còn có bất cứ tâm tình gì với dáng vẻ sợ hãi của Dụ Lạc Vi.

Cô nhìn trời chiều hoàn mỹ của Thượng Hải, chiếu rọi lên thành thị một mảnh sắc thái hoàng hôn mà duy mỹ, tự nhiên và hài hòa như thế.

Cô nghĩ, từ nay về sau, bầu trời bao la của Dụ Lạc Vi, sẽ không bao giờ sáng sủa như hôm nay nữa rồi.

Cô thật bình tĩnh, tìm một chiếc xe taxi trở về đại viện.

Chung quy mà nói, cô vẫn là một người lạnh lùng, đối xử với rất nhiều người rất nhiều việc, cô đều có thói quen như vậy, thờ ơ lạnh nhạt, có lúc thậm chí vì giống như phát tiết, tệ hại hơn đến kích thích!

Cô trời sinh chính là hư hỏng như vậy!

Cô nhớ lúc nhỏ, mẹ cô bị cô ép, trong miệng mắng cô từng lời, nói cô chính là ác ma chết bầm, một chút cũng không khiến cho người ta bớt lo.

Tròng mắt cô khẽ nhúc nhích.

Mỗi lần đều sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện từ trước đến nay không muốn nghĩ, cô vẫn cho rằng, người có phương thức sống như cô, vốn sẽ không nhớ lại chuyện khi còn bé, cô chỉ nhìn tương lai, nhìn cô trong tương lai có thể có những thứ gì, bởi vì tất cả trước kia, cho dù là mất đi hay sẽ phải đến, đã đều trở thành lịch sử!

Cô là một người, không hề có chút hứng thú nào với lịch sử.

Cho nên khi cô đi học, lịch sử vĩnh viễn là nét bút hỏng của cô.

Cô đã từng rất nhiều lần đối chất với giáo viên lịch sử ở trên lớp, cũng rất nhiều lần bởi vì những quan điểm hoa tuyệt thế kia của cô mà bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp.


Nhấn Mở Bình Luận