Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Hôm sau. Buổi sáng 10 giờ.

Kiều Tịch Hoàn xuất hiện đúng giờ trước cửa phòng của James tiên sinh.

Hôm nay cô dẫn theo Doãn Tường và Milk, còn có cả Võ Đại.

Hai người vệ sĩ da trắng vẫn đứng trước cửa phòng James tiên sinh như cũ, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, vẫn từ chối một cách nghiêm túc: “Hôm nay James tiên sinh có hẹn rồi, không gặp người khác.”

“Là hẹn với Tề Lăng Phong sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng.

Người vệ sĩ da trắng cũng không trả lời, trưng ra nét mặt mà người làm vệ sĩ vốn có.

“Phiền anh thông báo một tiếng, tôi chỉ làm phiền James tiên sinh nửa giờ thôi.”

Người vệ sĩ da trắng liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn một cái: “James tiên sinh có dặn dò, ngoại trừ Tề Lăng Phong tiên sinh thì những người khác đều không gặp.”

Đôi mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, thời gian gần đây, Tề Lăng Phong đã tốn không ít công sức với James tiên sinh!

Cô mím môi, xoay người, nhẹ giọng nói với Võ Đại: “Thu phục 2 người này đi.”

“Ừ.” Võ Đại gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn dẫn Doãn Tường và Milk lùi về phía sau một bước.


Doãn Tường và Milk cũng không hiểu tình hình, nên khi Võ Đại ra tay muốn đánh hai người vệ sĩ trước mặt, thì Milk sợ tới mức kêu lên, Doãn Tường mặc dù không khoa trương như vậy nhưng cả người cũng lùi về sau vài bước.

“Im lặng một chút.” Giọng Kiều Tịch Hoàn vô cùng lạnh nhạt.

Milk ngậm miệng lại, nhưng mà trong tình cảnh như vậy cho dù cô có im lặng thì trên hành lang cũng không yên lặng được !

Đánh nhau ác liệt như thế!

Đây là một phòng xa hoa, dường như cả tầng lầu chỉ có một phòng của James tiên sinh.

Võ Đại ra tay vừa nhanh vừa vội, những vệ sĩ người da trắng nhìn qua cường tráng vô cùng nhưng thực chất, cũng không bằng một trong số những vệ sĩ bên người Tiêu Dạ, cho nên dù Võ Đại bị thương nhưng trong vòng 10 phút đã đánh bọn họ quỳ rạp dưới mặt đất.

Đối phó xong, Võ Đại kéo hai người ra phía sau Kiều Tịch Hoàn.

Milk và Doãn Tường cũng không nhịn được mà nhìn Võ Đại, thật sự không ngờ, cô gái này lại có bản lĩnh phi phàm như vậy.

Kiều Tịch Hoàn đi đến trước cửa phòng của James tiên sinh, lễ phép gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng Mỹ quen thuộc: “Vào đi.”

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra.

Vừa vào cửa chính, chính là một cái phòng sách rất to, thư phòng cổ kính, mang theo mùi gỗ nhàn nhạt trong từng thiết kế, thư phòng hợp với phòng khách và phòng ngủ, dường như thuận tiện để bàn công việc, cho nên mới đắc biệt thiết kế thư phòng gần với phòng khách.

James tiên sinh ngồi ở sau bàn làm việc, ngước mắt nhìn người tới, trong nháy mắt, ánh mắt ông ngừng lại một chút, ông nhìn xuống, từ góc độ của mình có thể nhìn thấy hai người vệ sĩ da trắng nằm ở ngoài cửa, ông nhíu mày một chút: “Hình như đây không phải là cách gặp mặt tốt đẹp bình thường.”


“James tiên sinh.” Kiều Tịch Hoàn cười ân hận nói: “Tôi rất tiếc cuối cùng phải dùng cách này để tới gặp ngài. Tôi vì hành động vừa nãy của mình, xin bày tỏ lời xin lỗi với ngài. Nhưng… ngài hãy cho tôi một cơ hội để giải thích.”

Sắc mặt của ông chưa biến, đôi mắt màu xanh đậm gắt gao nhìn cô, im lặng tựa hồ đang chờ đợi cô giải thích lý do.

“Thời gian hơn nửa tháng, tôi đã hẹn James tiên sinh không dưới 10 lần, nhưng mỗi lần đều vì thời gian không hợp hoặc sai cơ hội. Hôm nay tôi cũng biết James tiên sinh với Tề Lăng Phong của Hoàn Vũ có một cuộc gặp mặt quan trọng, nhưng nghe nói, Tề Lăng Phong trước khi đến đây đã xảy ra chút chuyện, tôi nghĩ nên nhân dịp thời cơ này, lúc không trì hoãn bất kì thời gian nào của ngài mà cùng ngài nói chuyện một chút. Nhưng vệ sĩ của ngài lại nhất mực cự tuyệt, tôi không còn cách nào khác chỉ có thể đưa ra hạ sách này, mong ngài bỏ qua cho.”

James tiên sinh nhíu mày: “Cô muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Về dự án khai phá khách sạn 5 sao sân golf và suối nước nóng.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói.

“Việc này tôi đã bàn bạc trước với Hoàn Vũ rồi.”

“Nhưng Tề Lăng Phong vẫn chưa đến đúng giờ hẹn, tôi nghĩ làm người cần nhất là chữ tín, vì thế tôi cho rằng hạng mục này vẫn không tính là đã bàn thành công.” Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn dùng đôi mắt kiên nghị để nhìn James tiên sinh, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh nhưng lại có tính thuyết phục.

James tiên sinh giật giật thân thể, khóe miệng khẽ nhếch: “Dường như cô rất hợp khẩu vị của tôi.”

“Đây là vinh hạnh của tôi.” Kiều Tịch Hoàn cười.

“Nhưng mà hạng mục này tôi đã quyết định hợp tác với tập đoàn Hoàn Vũ, việc này cũng từng là nguyện vọng của một người bạn của tôi. Hiện tại, hạng mục phát triển rất thuận lợi, nếu như có thể, lần sau tôi sẽ ưu tiên cân nhắc đến cô.” James tiên sinh từ chối thẳng thắn.

Kiều Tịch Hoàn im lặng một chút, nói thẳng: “James tiên sinh, tôi không cảm thấy hạng mục của các ngài đang phát triển một cách thuận lợi. Theo như tôi biết, James tiên sinh muốn mở khách sạn 5 sao sân golf ôn tuyền ở khu sinh thái tự nhiên, ở đó có không ít cây cối quý giá được bảo vệ cấp quốc gia, trước mắt hạng mục của các ngài vẫn đang trong tình trạng giằng co, hoàn toàn không có lối ra.”

“Cô có suy nghĩ gì?” James tiên sinh dựa theo lời nói của cô hỏi.


“Suy nghĩ của tôi thì rất nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết là hy vọng James tiên sinh có thể hợp tác với Cố thị chúng tôi. Chúng ta cũng không phải hợp tác lần đầu, tổng giám đốc Cố Tử Hàn của chúng tôi đã ký hợp tác với ngài một dự án, bây giờ đang phát triển rất thuận lợi, tôi nghĩ nếu như hai hạng mục có thể ăn nhịp với nhau, như vậy thì song hỉ lâm môn rồi, liên tục nở hoa.”

“Phải không?” Giữa đôi mày ông căng thẳng.

“Đương nhiên, tôi rất có lòng tin.” Kiều Tịch Hoàn nói.

James tiên sinh im lặng, tựa hồ đang tự hỏi.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu.

Ngoài cửa đôt nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Không cần nghĩ cũng biết Tề Lăng Phong đã chạy đến.

Nhanh như vậy đã thoát khỏi thẩm tra của cảnh sát, quả nhiên có chút bản lĩnh!

James tiên sinh từ trên ghế đứng lên, bước ra mở cửa.

“Thật xin lỗi James tiên sinh, lúc đi gặp phải chút chuyện nên tôi đến hơi muộn…” Đôi mắt vừa nhấc đã nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn ở trong phòng, dừng một chút, khi thu hồi tầm mắt đã khôi phục vẻ tự nhiên: “Hy vọng không để ngài đợi lâu.”

“Vào đi.” James tiên sinh không nói nhiều, ý bảo anh ta đi vào.

Tề Lăng Phong đứng ở chỗ không xa Kiều Tịch Hoàn, lễ phép chào hỏi: “Không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp cô, chào cô, Kiều Tịch Hoàn, tôi là Tề Lăng Phong, chúng ta đã từng nói chuyện điện thoại.”

Tề Lăng Phong chủ động đưa tay.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ngón tay thon dài của anh, đôi mắt dừng ở những chiếc móng được cắt tỉa rất gọn gàng.


Kiều Tịch Hoàn không phải là người biết cách chăm chút móng tay của mình. Cô còn nhớ có một lần, khi đó vẫn đang ở Pháp, bọn họ vẫn còn là bạn, lúc đó cô đang ôn bài ở thư viện với anh ta, nhưng móng tay cứ gãy khiến cô cảm thấy khó chịu, đành dùng miệng cắn, Tề Lăng Phong không nhìn được đã được đã đưa đồ cắt móng tay cho cô rồi nói:

“Không được dùng miệng, mất vệ sinh, nhìn xem móng tay bị em cắn ra nông nỗi này.”

Tề Lăng Phong nhìn cô một lúc rồi đành chịu kéo tay cô qua, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ khiến tim cô đập lỡ một nhịp, cắn môi nhìn ngón tay thon dài của anh dùng đồ cắt móng một cách linh hoạt, chốc chốc đã cắt xong móng cho cô.

“Sau này không được cắt móng tay quá sâu, sẽ làm ngón tay bị thương.”

“Sau này, để anh cắt giúp em.” Lúc đó, cô bật thốt lên.

Khi đó, khuôn mặt cô nhìn anh cũng hơi ửng hồng, cô vẫn cho là đó là dấu hiệu của mối tình đầu

Mối tình đầu?!

Suy nghĩ quay trở lại, Kiều Tịch Hoàn nhìn hai bàn tay sạch sẽ trước mặt, không để lại dấu vết ngước mắt mỉm cười nói: “Đúng vậy, chúng ta vẫn là thân thích, không phải sao?”

Tề Lăng Phong hơi lúng túng dừng bàn tay ở giữa không trung, sau đó buông xuống: “Ừ.”

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn James tiên sinh: “James tiên sinh, không quấy rầy ngài gặp khách, tôi về trước, tạm biệt.”

Những gì cô muốn biểu đạt đã rất rõ ràng, James tiên sinh là một thương nhân thông minh, thứ thương nhân xem trọng nhất mãi mãi là lợi ích, cho nên dù cho bây giờ không có cách nào có thể lay động được suy nghĩ của ông ta, nhưng ít nhất cũng đã mai phục kíp nổ.

“Được.” James tiên sinh gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn dẫn theo mấy người rời đi, nhìn qua rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng bàn tay cô đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô cắn môi, đi rất nhanh.

Vài người cùng nhau đi vào thang máy.


Nhấn Mở Bình Luận