Cơm nước xong khoảng hơn 8 giờ tối, Hạ Nam Phương vẫn chưa đi, nhàn rỗi không có việc gì anh lại dạo quanh căn hộ nhỏ của Lý Nhiễm một vòng.
Căn hộ lâu rồi không có ai ở, trong ngõ ngách có một số vấn đề nhỏ, Hạ Nam Phương như chủ nhà cầm thùng dụng cục gõ gõ đánh đánh khắp nơi trong nhà.
Lý Nhiễm đứng trong phòng khách, nhìn người đàn ông đang kiểm tra đèn trên chiếc gương to trong phòng thay đồ.
Căn hộ chỉ có một mình cô ở, vì công việc bận rộn tan làm trễ, đồ hư cũng không có cách nào mời thợ đến sửa.
"Bóng đèn Led trong gương hỏng rồi."
Hạ Nam Phương kiểm tra một lần: "Cần phải thay bóng đèn mới."
Lý Nhiễm gật đầu, sau đó cảm thấy phiền phức: "Gương đó tôi không hay dùng, hỏng thì cũng kệ đi."
Bên ngoài huyền quan* còn có một cái gương đứng soi toàn thân, thường ngày đều dùng nó.
(Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.)
Hạ Nam Phương kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ xong, không nghĩ như Lý Nhiễm: "Anh bảo người đem bóng đèn mới lên thay cho em."
Lý Nhiễm không có ý kiến, cô lười biếng dựa vào cạnh tủ màu trắng bên cạnh, cong môi cười nhạt, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
"Hạ tiên sinh, anh đổi nghề làm thợ sửa chữa khi nào vậy?"
Hạ Nam Phương bây giờ...
So với hình tượng cao lãnh, tinh anh trong quá khứ khác nhau một trời một vực, bình dân hơn nhiều.
Áo sơmi màu trắng sạch sẽ không còn phẳng phiu, nhăn nheo mặc trên người, trên đó còn vài đường nếp gấp.
Cổ tay áo tinh xảo được anh xắn lên khuỷu tay, trên bả vai không biết dựa bào đâu dính vết bẩn màu đen xám.
Tóm lại, Hạ Nam Phương bây giờ tuyệt đối không phải là Hạ Nam Phương quen thuộc trong ấn tượng của Lý Nhiễm nữa, khiến cô có cảm giác mới lạ... rất muốn nhìn thấy những hình tượng khác của anh.
Bị Lý Nhiễm không nhẹ không nặng chế nhạo như vậy, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi chút nào, không hề tức giận vì câu "thợ sửa chữa" của cô.
Anh vô cùng tự nhiên, vân đạm phong khinh mà đáp: "Thợ sửa chữa thì sao? Có ai từng nhìn thấy đâu."
Ý tứ rất rõ ràng, dáng vẻ thế này chỉ có một mình Lý Nhiễm nhìn thấy, cũng làm những việc này vì một mình cô. Người khác chưa từng thấy, thì sao có thể phá hư hình tượng Hạ tổng được?
Lý Nhiễm cảm thấy tên này không chỉ tăng tuổi tác mà da mặt cũng càng ngày càng tăng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lý Nhiễm cất bước đi mở cửa.
Ngoài cửa đứng Khổng Phàn Đông và mấy người khác, trong tay ai cũng xách theo một ít thứ.
Lý Nhiễm nhìn chăm chú, thấy phần lớn đều là dụng cụ sửa chữa.
Khổng Phàn Đông mang theo người tiến vào, nhẹ gật đầu chào hỏi cô rồi đem đồ trong tay để xuống phòng khách.
Hạ Nam Phương bước ra từ phòng thay đồ, trong tay còn cầm bút thử điện: "Dụng cụ sửa chữa nhà em quá ít, anh bảo người đưa một ít đến."
Lý Nhiễm cúi đầu nhìn những dụng cụ trong phòng khách, dở khóc dở cười, Hạ Nam Phương đây là lấy nhà cô làm phòng thí nghiệm.
Trên mặt đất đặt máy khoan điện, cây búa, còn có thùng dụng cụ lớn lớn bé bé các loại.
Đừng nói là Lý Nhiễm, ngay cả người của Hạ Nam Phương cũng bối rối không biết nên tiếp tục như thế nào, vốn dĩ Khổng Phàn Đông ở ngay dưới lầu, theo đạo lý thì Hạ Nam Phương chỉ cần gọi một cuộc điện thoại phân phó xuống là được, nhưng anh không chỉ không cần người khác đến giúp đỡ...
Còn bảo người cầm nhiều dụng cụ như vậy đi lên.
Khổng Phàn Đông có chút kinh hãi, đầu năm nay nguyên nhân chọc lão đại làm những việc khác thường như này không nhiều lắm.
Vừa thấy là bắt được nhà Lý Nhiễm, lập tức hiểu được bảy phần: "Đây là bóng đèn Ngài cần." Khổng Phàn Đông đưa bóng đèn cho Hạ Nam Phương, cẩn thận hỏi: "Thợ ở ngay dưới lầu, nếu không để thợ..."
Lý Nhiễm khoanh tay đứng kế bên, chỉ lấy Hạ Nam Phương lấy đồ trong tay Khổng Phàn Đông đi, không quay đầu lại tiếp tục vào phòng động thủ.
Lý Nhiễm: "..."
Cô dựa cửa, không biết là đang hỏi Hạ Nam Phương hay là hỏi Khổng Phàn Đông: "Anh ta có thêm sở thích này từ khi nào vậy?"
Khổng Phàn Đông trả lời: "Lão đại bận rộn như vậy, làm sao có thời gian có sở thích vào những trò này. Hơn nữa... cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy."
Sửa hơn nửa tiếng, cuối cùng người đàn ông cũng ra ngoài. Lý Nhiễm nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ.
"Sửa được rồi, em đi xem thử đi."
Lý Nhiễm không nhúc nhích, cô đứng cách Hạ Nam Phương không xa, như có suy nghĩ gì đó nhìn anh.
Hạ Nam Phương rửa tay sạch sẽ, ra khỏi nhà vệ sinh, anh vuốt nhẹ nếp uốn trên áo sơmi, kéo cổ tay áo đang xắn trên khuỷu tay xuống.
Khoảng cách không xa không gần, hai người đối diện nhau, đều nhìn thấy 'có chuyện muốn nói' trong mắt đối phương.
Lý Nhiễm mở miệng trước, cô ngồi xuống sofa, mười ngón tay đan vào nhau. Như không nghĩ ra, lại có chút vướng mắc.
"Hạ Nam Phương, anh không cần phải làm những chuyện này."
Động tác cài cúc áo cổ tay dừng lại, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu hổ phách là sự bình tĩnh gợn sóng bất kinh.
"Chuyện nào?"
Chuyện nào? Lý Nhiễm nhớ lại, có lẽ bao gồm rất nhiều chuyện. Những chuyện bây giờ anh đang làm có chuyện nào phù hợp với thân phận của anh đâu?
"Không cần cùng tôi đi dạo chợ hoa, không cần dẫn tôi đến trang trại nông nghiệp chỉ vì chứng minh anh nhiều năm như thế còn chăm hoa của tôi, không cần giống như thợ sửa chữa ở trong nhà tôi thấy việc là làm."
Cô cũng không muốn Hạ Nam Phương làm những việc này.
Việc nào ra việc đó, trong công việc Hạ Nam Phương giúp cô giữ lại dự án kia, cô nhất định cố gắng báo đáp anh trong công việc.
Nhưng công việc là công việc, đời sống là đời sống.
Bọn họ không nên liên lạc trong đời sống của nhau sau khi có nhiều liên quan trên công việc như vậy nữa.
"Tóm lại là anh... Không nên làm những chuyện này."
Hạ Nam Phương im lặng nghe cô nói, nghe đến câu 'không nên làm những chuyện này', lộ ra nụ cười không cho là đúng.
Dưới ánh đèn sáng rực làm nụ cười của anh càng thêm rõ ràng, nhưng không hề vui vẻ.
"Vì sao anh không thể làm những chuyện đó?" Có vẻ như anh rất hứng thú với vấn đề mới mẻ của Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm nói thẳng: "Từ chạng vạng tối Khổng Phàn Đông đã ở dưới lầu chờ anh, mới vừa rồi ăn cơm điện thoại anh vang lên hơn mười lần. Thẳng cho đến khi anh tắt máy đi."
Cô không vòng vo: "Anh không có nhiều thời gian lãng phí ở đây với tôi như vậy, không phải sao?"
Còn có một câu cuối Lý Nhiễm chưa nói.
Bởi vì anh là Hạ Nam Phương, cho nên anh không nên làm những chuyện này.
Hạ Nam Phương vô cùng nghiêm túc lắng nghe, nhưng cuối cùng không quá tán đồng, anh lắc đầu hỏi: "Em cảm thấy anh làm những chuyện này là vì cái gì?"
Giọng người đàn ông trầm xuống: "Có lẽ em sẽ cho rằng anh làm như vậy để dỗ em vui, để em hồi tâm chuyển ý."
Hạ Nam Phương nhìn thẳng vào mắt cô, tiện đà hỏi một câu ngắn chỉ được chỗ quan trọng: "Thậm chí ở trong lòng em, còn cảm thấy anh làm những chuyện này thật ngu ngốc."
Vẻ mặt Hạ Nam Phương vừa bình tĩnh vừa mang theo vẻ thương tâm nói, thoáng như không phải là chuyện của anh.
Sau khi trái tim bị tổn thương đến cùng cực, anh hoàn toàn có thể tách mình ra khỏi tâm trạng u ám đã tồn tại quanh năm.
Anh bước về phía cô, Lý Nhiễm vô thức lui về sau hai bước.
Lui thẳng đến bức tường phía sau.
"Em nói anh đoán có đúng không?"
Đưa tay chống lên vách tường phía sau cô tạo thành tư thế kabedon, Hạ Nam Phương cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng mắt cô.
Lý Nhiễm bị vây trong khoảng cách không tới một mét, Hạ Nam Phương nói không sai, những hành động đó của anh trong mắt cô có chút ấu trĩ, dù tình cảm chân thành hay là cố ý đều làm người ta khó chịu.
"Tôi không có." Ánh mắt cô lãng tránh, không muốn thừa nhận.
Hạ Nam Phương thờ ơ, cho dù đôi mắt chất đầy bi thương buồn bã, anh vẫn biểu hiện mãnh mẽ như cũ: "Em đừng suy nghĩ nhiều, làm những chuyện này chẳng qua là muốn cuộc sống em thoải mái hơn một ít."
Anh rất ít khi nói về chuyện trước kia với cô, cũng sẽ không hở một chút là nói trước kia cô thích anh như nào nữa.
"Trước kia anh cũng giống em, cảm thấy được một người để trong lòng, thường thường cảm thấy đối phương rất ấu trĩ."
Hạ Nam Phương nói Lý Nhiễm trước kia, lúc trước cô thích anh, thường xuyên cố ý làm những chuyện chọc anh vui vẻ.
Lúc ấy Hạ Nam Phương xác thật cảm thấy thật ấu trĩ, bây giờ có cảm giác đảo ngược.
Hiện tại, Hạ Nam Phương đơn giản là làm những chuyện tương tự như cô trước đây.
Mà tâm trạng và hoàn cảnh của cả hai, đã khác rất nhiều.
____
Buổi sáng thứ hai, Lý Nhiễm trở lại công ty đánh trận.
Không nằm ngoài dự liệu của cô, trên cuộc họp tuyên bố thu nhỏ phạm vi dự án game [Phục Ma Truyện] lại, hơn nữa do tính kinh tế nên sẽ giảm biên chế, số lượng còn nhiều hơn so với trong suy nghĩ của cô, tổng cộng 40 người.
Nhiều gấp đôi so với mong muốn của cô, Lý Nhiễm khá bất ngờ.
Toàn bộ nhóm dự án bây giờ có tổ nguyên hoạ, tranh minh hoạ và tổ thiết kế là tổng cộng có hơn 60 người, cộng thêm 12 người trong nhóm của Lý Nhiễm.
Gần 80 người, một lần sa thải 40 người.
Tình thế nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của cô, có rất nhiều nhân viên đã ở trong nhóm dự án từ lúc vừa mới thành lập game, tính đến nay đã gần 4 năm. Nếu tuỳ tiện sa thải một nửa nhân viên thì dự án chắc chắn sẽ thất bại.
Giữa cuộc họp, tin tức giảm biên chế lập tức truyền khắp công ty, công ty từ trên xuống dưới đều lâm vào trong khủng hoảng.
Tan họp, Lý Nhiễm gọi điện cho Hạ Nam Phương.
Hiện tại Hạ Nam Phương là nhà đầu tư lớn nhất ngoài Trịnh Huyền Lang, cũng là cổ đông lớn.
Khi Lý Nhiễm gọi cho anh, anh cũng không có gì ngạc nhiên: "Có chuyện gì sao?"
Lý Nhiễm vào thẳng vấn đề, lúc trước cô nghe đoạn nói chuyện của Trịnh Huyền Lang và các cổ đông khác, sau đó Hạ Nam Phương nói với cô một ít tình huống nội bộ trong công ty.
"Tại sao anh sa thải hơn một nửa số người?"
"Đây là quyết định của cổ đông."
"[Phục Ma Truyện] là dự án lớn, tuy 80 người có hơi dư, nhưng anh sa thải một lần 40 người không phải quá đáng sao? Anh muốn làm gì?"
Hạ Nam Phương cười cười: "Em không tin tưởng bản thân mình sao? Để em dẫn dắt 40 người làm một dự án mà thôi, sao vậy? Em muốn nhận thua sao?"
Đây không phải là vấn đề nhận thua hay không nhận thua: "Không phải nhận thua, nhóm ban đầu của dự án [Phục Ma Truyện] là 80 người, bây giờ anh muốn tôi dẫn 40 người làm cái dự án này, tôi thật sự không làm được."
"Quy mô của dự án không cần 80 người, trò chơi cũng không tiếp tục khai phá nữa. Em dẫn theo 40 người này làm một trò chơi mới dựa theo nền tảng có sẵn của dự án mà thôi."
Lý Nhiễm thế mới biết nguyên nhân vì sao Hạ Nam Phương giữ lại cái dự án này là gì.
Anh không phải luyến tiếc [Phục Ma Truyện], cũng không phải vì cô, mà là trực giác của doanh nhân nói với anh rằng cái dự án này còn giá trị lợi dụng.
"40 người này em chọn như thế nào, tự em quyết định."
Lý Nhiễm đau đầu về văn phòng, toàn bộ văn phòng đều im ắng, tất cả mọi người không dám làm ra động tĩnh gì.
Mọi người đều biết tin tức giảm biên chế này không phải tin đồn mà là thật sự.
Buổi chiều, làm một phần danh sách đưa lên trên, người bên trên hình như không có ai phản đối.
Chạng vạng tối, danh sách giảm biên chế thông qua xét duyệt.
Ngày hôm sau, có người lục tục bắt đầu từ chức.
Ngày thứ ba, người trong văn phòng chỉ còn lại hơn một phần ba.
Ngày thứ tư, toàn bộ văn phòng thiết kế trống một nửa vị trí.
Nhưng mà, kế hoạch phát triển tạo ra trò chơi mới vẫn chưa được đưa ra, Lý Nhiễm cảm thấy áp lực gấp đôi, cô liên tục họp ngày họp đêm cùng tổ thiết kế bên kia nộp lên vài bộ thiết kế nguyên hoạ, kết quả tất cả đều bị từ chối.
Cục diện rối rắm này còn lớn Lý Nhiễm nghĩ nhiều.
Cô bị công việc dày vò suốt một tuần, cuối tuần Vu Hiểu Hiểu hẹn cô đi tắm suối nước nóng, Lý Nhiễm sảng khoái đồng ý.
Trong khu du lịch Hồng Sơn bao gồm một dãy khu biệt thự, có khách sạn suối nước nóng, có bể tắm nước nóng riêng, nước nóng từ trên núi chảy xuống, thương nhân có công việc đàm phán thường xuyên hẹn ở đây.
Lý Nhiễm đến nơi, Vu Hiểu Hiểu còn chưa tới, vì thế cô thay đồ và giày dép đi dạo bên ngoài.
Khi nhìn thấy xe Hạ Nam Phương dừng ở bên ngoài một căn biệt thự khác, cô có chút bất ngờ.
Sau đó nhớ ra Hạ gia có biệt thự nghỉ dưỡng trong khu du lịch Hồng Sơn, lâu rồi Lý Nhiễm không đến. Hơn nữa biệt thự đã được sửa sang lại, cô đương nhiên không nhận ra.
Khi Khổng Phàn Đông nhìn thấy Lý Nhiễm, đôi mắt chợt loé lên tia hoảng loạn.
Cô không ngờ gặp được Hạ Nam Phương ở đây, nhưng nếu gặp rồi thì cũng không cần trốn tránh, chuẩn bị đi vào chào hỏi.
"Anh ta ở bên trong sao?"
Lý Nhiễm vừa hỏi vừa định vào trong.
Không ngờ bị Khổng Phàn Đông cản lại, hình như có chỗ khó nói, anh ta nghẹn đến mức nói không được rõ ràng: "Lão đại bây giờ không tiện..."
Lý Nhiễm cho rằng anh đang bàn chuyện làm ăn, vì thế rất thức thời: "Được rồi, tôi không đi vào quấy rầy nữa."
Cô xoay người chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy bóng hai người từ bên trong đi ra.
Người đàn ông cô biết, thân hình cao lớn, lúc nào cũng mặc vest Hạ Nam Phương. Mà người phụ nữ đi bên cạnh anh...
Dáng người mảnh khảnh cao gầy, mái tóc đen bồng bềnh xoã trên vai, khoảng cách có chút xa, thấy không rõ diện mạo.
Cô ta đang nghiêng người nói chuyện với Hạ Nam Phương, người phụ nữ rất có phong tình, mái tóc dài đông đưa theo động tác của cô ta.
Trong lòng Lý Nhiễm có vài phần tò mò, vốn muốn hỏi Khổng Phàn Đông đó là ai, thấy trên mặt anh ta lộ ra một tia xấu hổ làm người ta khó có thể phát hiện, Lý Nhiễm bừng tỉnh đại ngộ.
Nếu gặp phải 'người yêu mới' của Hạ Nam Phương, cũng không phải rất xấu hổ sao.