"Người đi rồi."
Hạ Ôn Sa chống cằm nhìn Hạ Nam Phương, muốn nói lại thôi cùng anh nhìn về phía cửa: "Nhớ chị ấy thì đuổi theo đi. Bây giờ anh là sếp của chị ấy, chị ấy không có lý do gì không gặp anh."
Hạ Ôn Sa rất ít khi quan tâm cuộc sống riêng tư của Hạ Nam Phương, có lẽ từ lúc ông nội Hạ bệnh nặng nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện đến giờ, thì không có ai dám hỏi đến chuyện riêng tư của Hạ Nam Phương nữa.
Dường như đó là nơi mà Hạ Nam Phương không muốn cho người ngoài thấy, như một căn phòng trống rỗng luôn luôn bị khoá cửa.
Không có ai có chìa khoá mở cửa.
Hạ Nam Phương quanh năm bận rộn công việc, từ lần đó sinh mệnh của anh đã tiêu tàn như dòng nước lặng không gợn sóng nữa.
____
Buổi tối tăng ca đến hơn 9 giờ tối, Lý Nhiễm là người cuối cùng rời khỏi văn phòng.
Ra khỏi thang máy đến hầm xe, hầm xe im ắng không một tiếng động, khiến cô không khỏi bước nhanh hơn.
Đi đến gần nơi đậu xe, lại thấy một người đàn ông đứng bên cạnh xe.
Một chiếc Bentley màu đen đậu bên cạnh chiếc Porsche, người đàn ông đang dựa vào thân xe, cúi đầu hút thuốc.
Hình như anh đợi rất lâu rồi, trên trán có vài sợi tóc xoã xuống, khá là lộn xộn tinh nghịch chạm đến chân mày của anh.
Lý Nhiễm dừng một chút, giày cao gót dẫm trên nền bê tông, nhẹ nhàng bước đến, sau đó nhìn thấy bên chân anh có vài đầu thuốc lá.
Ánh đèn trong gầm xe mờ nhạt, Hạ Nam Phương ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Nhìn thấy Lý Nhiễm, đôi chân hơi cong đứng thẳng lên, dáng người dưới ánh đèn trông đặc biệt cao lớn.
"Tan ca rồi sao?"
Giọng anh có chút khàn, không biết là do hút thuốc nhiều hay là bị cảm.
Có loại trầm thấp mất tinh thần.
"Ừ, anh còn chưa đi?" Lý Nhiễm cầm chìa khóa xe đi qua, cô liếc mắt nhìn chiếc Bentley, thấy chỉ có một mình Hạ Nam Phương.
"Chờ em." Anh vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Đưa em về nhà." Tầm mắt anh vẫn đi theo bước chân Lý Nhiễm.
"Ồ... tôi lái xe."
"Lái xe em đưa em về."
Lý Nhiễm không muốn phiền phức như vậy: "Không cần."
"Em đang tránh anh sao?"
Lý Nhiễm bị đâm trúng tâm sự, nếu đã mặt đối mặt rồi, không bằng nói thẳng luôn: "Bây giờ anh có bạn gái rồi..." Nói đến đó cô tạm dừng một chút: "Con người Sara khá tốt, đừng để cô ấy hiểu lầm."
Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng, ở trong hầm xe im ắng vô cùng rõ ràng.
"Bạn gái?"
"Cái gì em cũng chưa hỏi đã trực tiếp nhận định nó là bạn gái anh rồi?"
Cái cảm giác xấu hổ kia lại đến nữa: "Đúng ra tôi không nên hỏi, loại chuyện đó nếu mà tôi hỏi, làm không ổn lại làm Sara hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì? Nó lại không phải..."
"Hạ Nam Phương."
Lý Nhiễm có chút vội vàng: "Anh thật sự không cần giải thích, vốn dĩ chúng ta không có quan hệ gì, anh thích ai cũng là tự do của anh. Hơn nữa chính mắt tôi nhìn thấy Sara qua đêm ở văn phòng trên tầng cao nhất, anh muốn nói anh và cô ấy không có quan hệ gì..."
Văn phòng ở tầng cao nhất là nơi nào, toàn công ty ngoại trừ Hạ Nam Phương thì chỉ còn Trịnh Huyền Lang là có thể đi lên.
"Tóm lại, anh thật sự không cần thiết phải giải thích cái gì, tôi không quan tâm hai người có ở bên nhau hay không, như bây giờ cũng khá tốt, anh tìm được hạnh phúc của anh. Tôi cũng sẽ tìm được hạnh phúc của tôi."
"Hai chúng ta sau này đều sẽ ổn."
Thật sự sẽ ổn ư?
Đối với Hạ Nam Phương mà nói có lẽ cả đời đều không ổn nổi.
Lý Nhiễm lái xe rất nhanh, khi về đến nhà rồi mà trái tim còn có chút không quy luật nhảy lên.
Ban đêm yên tĩnh, một mình cô ngồi trong phòng khách, trên bàn trà trải đầy giấy khám sức khoẻ của bệnh viện.
Mấy ngày nay cô đi rất nhiều bệnh viện, từ viện tư đến viện công, nhưng kết quả đều như nhau.
Từ lúc bắt đầu nội tâm cô khó có thể tiếp nhận, đến bây giờ trở nên mãnh mẽ bình tĩnh.
Cho đến đêm nay nhìn thấy Hạ Nam Phương, cô mới nhận ra bản thân vẫn không buông xuống được.
Kỳ thật Hạ Ôn Sa có phải bạn gái Hạ Nam Phương hay không đều không quan trọng.
Quan trọng là, cô phải thuyết phục bản thân để cô dứt khoát chấm dứt mối quan hệ giữa bọn họ.
Hạ Ôn Sa chỉ là một cái cớ, nếu Hạ Ôn Sa là bạn gái của Hạ Nam Phương, Lý Nhiễm có lẽ sẽ hoàn toàn buông xuống.
Lùi lại một bước, ngay cả khi Hạ Ôn Sa không phải là bạn gái của Hạ Nam Phương, nghĩ đến bên người anh có một cô gái ưu tú như vậy làm bạn với anh, thì cô cũng cảm thấy đó là điểm đến hạnh phúc cuối cùng của anh.
Còn bản thân cô thì...
Lý Nhiễm không muốn nghĩ quá nhiều về chuyện tương lai sau này, trên đời này tìm một tình yêu thật tình chân thành vốn không dễ dàng.
Hơn nữa cô còn thêm một hạn chế quá khắc nghiệt... không thể có con, chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Cô đang vô cùng cố gắng chấp nhận mình không hoàn hảo, đương nhiên cô phải chịu đựng để dứt bỏ một số thứ.
____
Những ngày tháng tiếp theo, Hạ Nam Phương vẫn như xưa, dăm ba bữa là hẹn cô một lần.
Bọn họ như hai đầu khúc gỗ, Hạ Nam Phương chỉ cần đi lên phía trước một bước, Lý Nhiễm sẽ lui về sau một bước.
Hạ Nam Phương không thể ép cô quá tàn nhẫn được, tâm trạng trở nên không nôn nóng như trước kia nữa.
Lúc Lý Nhiễm vừa mới về nước, Hạ Nam Phương đợi hai năm hận không thể lập tức ở bên cạnh cô, cuộc chia ly lâu dài khiến anh vội đến mức không muốn chờ thêm một giây nào.
Nhưng thời gian lâu rồi anh mới nhận ra, cửa trái tim của Lý Nhiễm không phải do anh đợi hai ba năm, hoặc là điên cuồng theo đuổi cô là có thể mở ra được.
Trong thế giới của cô có rất nhiều thứ anh chưa từng trải qua, tuy anh không hiểu vì sao đột nhiên cô bắt đầu né tránh anh, anh cũng đã từng dò hỏi nguyên do rất nhiều lần, nhưng cô luôn luôn tránh mà không nói.
Hơn ba tháng sau, quá trình phát triển trò chơi gần hoàn thành, cuộc họp báo tuyên truyền đã lên lịch trình.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của nhóm dự án, cuộc họp báo cử hành ở khu du lịch Hồng Sơn ngoại ô thành phố N.
Sau hai tháng sắp xếp, cảnh [Tiên Ma đại chiến, Tru Tiên Đài] nổi tiếng nhất trong trò chơi được hoàn thành trên ngọn núi này. Bối cảnh được trang trí hoàn toàn căn cứ trong trò chơi, cảnh tượng và trang phục có thể nói được chuẩn bị tỉ mỉ kỹ càng như được sao chép từ trò chơi ra.
Trước buổi họp báo có không ít streamer nổi tiếng đến hiện trường chụp ảnh live stream, trò chơi mới chủ yếu nhằm vào khách hàng nữ trẻ tuổi, thiết kế một số cốt truyện tình lữ bên trong, làm cho nơi đây vô tình trở thành nơi hẹn hò của một ít đôi tình nhân.
Tổ dự án theo đuổi hiệu ứng "tiên cảnh", cũng không biết bọn họ làm sao làm được. Tóm lại thật sự làm ra được đúng loại cảm giác đó.
Khu du lịch Hồng Sơn bao hàm một loạt hoạt động ăn uống, câu lạc bộ, suối nước nóng... đều là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Hạ thị. Nguyên nhân cũng chính là vì như thế, mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Chi phí đem bối cảnh trong game ra ngoài đã không ước tính được huống chi còn dọn lên núi.
Lý Nhiễm vẫn ở khách sạn suối nước nóng lúc trước.
Tháng sau Vu Hiểu Hiểu kết hôn, Lý Nhiễm nhân tiện đó gọi cô nàng đến, cũng coi như là lần phóng túng cuối cùng trong cuộc đời độc thân của hai cô gái.
Khi xe Vu Hiểu Hiểu đến dưới lầu, Lý Nhiễm xuống lầu đón cô nàng.
Một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, vóc dáng cao ráo, kiểu tóc húi cua, thân thể thẳng tắp, mặc chiếc áo khoác dài màu đen mang theo cảm giác khô khang.
Hơi có chút khí chất riêng.
Lý Nhiễm sửng sốt một giây, người đàn ông kia gật gật đầu với cô.
Cô nhớ đến lúc trước Vu Hiểu Hiểu đi xem mắt. Lý Nhiễm lái xe đến đón, khi cô ngồi trong xe chờ nhìn thấy hắn từ xa.
Nói về đối tượng kết hôn của Vu Hiểu Hiểu này, Lý Nhiễm vẫn luôn nghe cô nàng phun tào, hai người quen qua xem mắt.
Người đàn ông tên Trần Tề Thịnh, là sĩ quan quân đội, còn chưa xuất ngũ.
Nghe nói, tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Trần Tề Thịnh chủ động nghỉ phép, chính là lần đi xem mắt Vu Hiểu Hiểu đó.
Vu Hiểu Hiểu xuống xe vẫy vẫy tay: "Nhiễm Nhiễm."
Lý Nhiễm mỉm cười đi đến.
Cô chào hỏi đơn giản với Trần Tề Thịnh xong, nhận lấy túi xách của Vu Hiểu Hiểu: "Ở lại có ba đêm thôi mà cậu đem gì nhiều thế?"
"Trong cốp xe còn nữa đó!"
Trần Tề Thịnh mở cốp xe ra, một tay lấy vali của Vu Hiểu Hiểu ra, một tay khác đóng cốp xe lại, trông rất có sức, vô cùng khỏe mạnh.
"Bên trong có thứ gì mà nặng như vậy?" Trần Tề Thịnh đánh giá vali vài lần.
"Chỉ là quần áo bình thường thôi." Nói như sợ Trần Tề Thịnh sẽ kiểm ra bên trong, Vu Hiểu Hiểu vương tay ra lấy vali lại: "Nếu anh thấy nặng thì tôi tự xách là được."
Trần Tề Thịnh nắm móng vuốt như con gà nhỏ của Vu Hiểu Hiểu vào trong tay: "Em xách nổi không?"
Vu Hiểu Hiểu xấu hổ rụt tay lại, Lý Nhiễm ở một bên buồn cười.
Trần Tề Thịnh xách các vali lên lầu, đặc biệt là vali nặng nề kia, khi hắn đặt xuống sàn nhà thì đột nhiên phát ra âm thanh rất lớn của chai lọ, tim Vu Hiểu Hiểu cũng run theo.
Trần Tề Thịnh híp híp mắt: "Thứ gì?"
Vu Hiểu Hiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chắc là đồ trang điểm đi..."
Khuôn mặt Trần Tề Thịnh còn lạnh hơn: "Đồ trang điểm? Lấy ra cho anh nhìn thử."
Vu Hiểu Hiểu nháy mắt uể oải, cô biết ngay tên đàn ông này đưa cô đến không có chuyện tốt lành gì mà.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ lần đầu tiên Vu Hiểu Hiểu gặp Trần Tề Thịnh tại buổi xem mắt đó, liền có cảm giác chuột gặp phải mèo.
Nhưng người nhà xem trọng Trần Tề Thịnh vô cùng, thúc giục Vu Hiểu Hiểu nhanh chóng hẹn Trần Tề Thịnh thêm hai lần.
Cuối năm chọn ngày kết hôn.
Hẹn hò ba lần, Trần Tề Thịnh đều là xin nghỉ để về, Vu Hiểu Hiểu đang muốn tìm hiểu sâu hơn thì người đã về đội.
Còn vì sao mới vừa gặp mặt được ba lần mà hai người đã kết hôn thì...
Vu Hiểu Hiểu mơ màng hồ đồ nghe trong nhà sắp xếp mọi chuyện, dù sao mọi người đều nói Trần Tề Thịnh rất tốt, có tiền đồ, có trách nhiệm, diện mạo cũng rất đẹp.
Quan trọng nhất chính là, hắn còn rất thích Vu Hiểu Hiểu.
Vu Hiểu Hiểu cảm thấy Trần Tề Thịnh quá dối trá, mới gặp mặt có ba lần thì có thể nói được cái gì là thích.
Vu Hiểu Hiểu ngồi dưới đất ôm vali, định chơi xấu: "Đây là vali của tôi, dựa vào đâu phải mở cho anh xem."
Lý Nhiễm từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy hình ảnh như thế, ho nhẹ một tiếng: "Làm sao vậy?"
Có lẽ Trần Tề Thịnh tương đối để ý mặt mũi Vu Hiểu Hiểu trước mặt người ngoài: "Em đem theo mấy chai rượu?"
Trọng lượng của cái vali kia, có lẽ không dưới ba chai.
Vu Hiểu Hiểu có chết vẫn không thừa nhận.
Trần Tề Thịnh như người ác không nói nhiều: "Tự em mở ra anh sẽ để lại một chai. Hoặc là anh lấy đi hết."
"Thế còn chọn lựa gì nữa!?"
Vu Hiểu Hiểu liếc Trần Tề Thịnh, thấy dáng vẻ người nọ không giống đang nói đùa với cô nàng.
Lý Nhiễm nhanh chóng chạy tới hoà giải: "Cái kia... là tôi bảo Hiểu Hiểu đem tới. Chúng tôi uống không nhiều lắm. Hiểu Hiểu, mình để lại một chai đi."
Vu Hiểu Hiểu không tình nguyện mở vali, lấy ra năm chai rượu.
Lý Nhiễm trợn mắt há hốc mồm, Trần Tề Thịnh nhíu chặt mày.
Trần Tề Thịnh lấy đi bốn chai rượu trong đó, trước khi đi ý vị thâm trường nói một câu: "Ngày mốt anh đến đón em."
Trần Tề Thịnh vừa đi, Vu Hiểu Hiểu ngồi trên sofa đấm ngực dậm chân: "Rượu tớ vất vả mới giấu đem đến được, vậy mà bị lấy đi như thế."
Lý Nhiễm: "Cậu mang nhiều rượu như vậy làm gì?"
Vu Hiểu Hiểu rất là đau thương: "Lại không uống thì không có cơ hội uống nữa."
Lý Nhiễm không quá hiểu biết về Trần Tề Thịnh, mỗi lần Vu Hiểu Hiểu gọi điện thoại, chỉ nói tên đàn ông kia, tên đàn ông nọ.
Làm cho Lý Nhiễm đến bây giờ cũng không hiểu lắm, hai người tiến triển đến một bước nào rồi.
"Cậu thật sự kết hôn với anh ta sau ba lần gặp mặt?"
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu, trong lòng Lý Nhiễm vừa nhẹ nhàng thở ra. Đã thấy Vu Hiểu Hiểu vươn bốn ngón tay ra: "Hôm nay là lần thứ tư."
Lý Nhiễm: "..."
____
Buổi tối, nhóm dự án bên này có tiệc tối, Lý Nhiễm đương nhiên ở trong danh sách khách mời.
Trò chơi mới của [Phục Ma Truyện] từ sau khi có Hạ thị đầu tư, như gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, ổn định được cục diện năm bè bảy mảng, còn hấp dẫn rất nhiều người đầu tư vào.
Bởi vì [Phục Ma Truyện] cùng với một trò chơi khác tên là [Chiến Trường Kíƈɦ ŧɦíƈɦ] đồng thời được tuyên truyền, cho nên lần tuyên truyền này là kết hợp hai trò chơi lại với nhau.
Đám người náo nhiệt, tuấn nam mỹ nữ mặc đầy loại quần áo xinh đẹp đi qua đi lại dưới ánh đèn ấm áp. Lý Nhiễm vừa đi vào cùng với Hạ Ôn Sa, Hạ Ôn Sa đã không thấy người nữa.
Lý Nhiễm đi vòng quanh trong biệt thự khách sạn, cô luôn luôn không thích loại tình cảnh thế này.
Nói hoa mỹ là những người đàn ông thành công tụ tập thường thường sẽ có rất nhiều mỹ nữ đi theo, phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi là tư bản mà đàn ông muốn khoe khoang.
Ở đây ai muốn dung nhập vào trong tầng lớp thượng lưu đều biết có một câu lưu truyền rằng "Gia sản càng nhiều, vợ càng trẻ tuổi".
Giương mắt nhìn quanh, người đẹp tuổi trẻ một người so với một người tuổi còn nhỏ hơn, mà tên đàn ông bên người một tên so với một tên không già cũng hói.
Một mình cô đứng cạnh cửa sổ sát đất, không có hứng thú nhìn về phía đám người kia.
Cho đến khi cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Hứa Minh Nguyệt mặc váy màu trắng cúp ngực lông lông, trên vai khoác thêm áo cộc tay lông hồ ly màu trắng, hôm nay lạnh như vậy mà cô ta chỉ mặc váy dài đến đùi, lộ ra đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn ánh mắt người khác.
Dáng vẻ thanh thuần không dung tục, vừa tiến vào đã hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người... Nếu bỏ qua tên đàn ông bên cạnh Hứa Minh Nguyệt kia.
Đó là một người đàn ông trung niên bụng phệ, dáng người không cao, đầu trọc, trên tay mang theo một chuỗi Phật châu. Vừa đi vừa cười, y như Phật Di Lặc đi vào đại sảnh.
Ánh mắt mọi người không có thiện ý, đặc biệt là đối với Hứa Minh Nguyệt, đủ loại ánh mắt từ châm biếm, khinh bỉ, trào phúng, càng sâu hơn là ánh mắt nhìn cô ta như nhìn thấy giống loài gì đó rất đê tiện.
Xung quanh không tránh khỏi tiếng bàn tán, cái tên Hứa Minh Nguyệt trong giới cũng không phải xa lạ gì.
Ngần ấy năm Hứa gia một lòng bồi dưỡng cô ta thành tiểu thư đài các cao quý, dẫn cô ta tham gia đủ các loại thương hội tiệc rượu xa hoa.
Năm đó Hứa gia tìm kiếm đối tượng kết hôn cho cô ta là Hạ Nam Phương, nhưng ở giữa còn có Lý Nhiễm nên vẫn luôn không thành công.
Năm đó phong cảnh vô hạn ai nấy đều hâm mộ đại tiểu thư Hứa gia, hiện giờ lưu lạc thành một người... làm nền cho đàn ông.
Tâm trạng Lý Nhiễm phức tạp, không muốn nghĩ sâu xa gì thêm. Người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra tình cảnh Hứa Minh Nguyệt hiện tại.
Từ lúc Hứa Minh Nguyệt vừa sinh ra Hứa gia đã bồi dưỡng cô ta thành một cô gái thục nữ danh gia vọng tộc, cầm kỳ thư hoạ cái gì cũng học.
Không nói chuyện bên trong thế nào, chỉ bề ngoài cũng đã đủ chọc người ta hâm hộ yêu mến.
Nhưng sau khi Hứa gia rơi đài, những thứ Hứa gia bồi dưỡng cô ta trở nên không đáng một đồng, thân phận của cô ta đến từ hậu trường Hứa gia, một khi Hứa gia ngã xuống, cô ta còn như những người nhà giàu khác chơi trò tiêu khiển cao nhã như thế, vô cùng dư thừa.
Từ lúc rơi xuống khỏi đám mây thì rất khó trở lại cuộc sống trước kia.
Nếu muốn trở về, thì phải bán đứng cái gì đó.
Nhưng nếu cô ta thật sự có bản lĩnh, có đầu óc, tinh thông những thứ Hứa gia bồi dưỡng cô ta thì mọi chuyện đã khác.
Vứt chuyện Hứa Minh Nguyệt ra sau đầu, cô nói chuyện phiếm với vài người bạn một lát, sau đó dựa vào cửa sổ sát đất của biệt thự hóng gió.
Buổi tối trên núi hơi lạnh, gió thoáng thổi qua làm lòng người ta lạnh thấu xương.
Lúc nãy cô có uống một chút rượu trái cây, bây giờ gió lạnh thổi đến làm cô thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Cửa kính bên cạnh hiện ra ảnh ngược một bóng người, tầm mắt Lý Nhiễm quét sang bên cạnh.
Bên cửa sổ gió lớn, Hứa Minh Nguyệt bị lạnh, cô ta kéo kéo áo cộc tay trên người, mái tóc tung bay trong gió đêm.
Lý Nhiễm nhíu nhíu mày nhìn cô ta, không biết cô ta đến đây làm gì.
____