Lý Nhiễm đứng ở một bên, hận sắt không thành thép mà nhìn Vu Hiểu Hiểu.
Vu Hiểu Hiểu vừa mới động thì Trần Tề Thịnh đã lập túc khom người bế thốc cô dâu đang ngồi trên giường lên.
Cơ thể đột nhiên mất trọng lượng bay lên không trung khiến Vu Hiểu Hiểu hốt hoảng hét lên một tiếng rồi vội vàng ôm lấy cổ của Trần Tề Thịnh, lại vừa cảm thấy hắn tìm quá dễ dàng.
"Không được, anh đây là chơi xấu!"
"Anh dám dùng bao lì xì câu cá!"
Mặt nạ trên mặt bị Trần Tề Thịnh lấy xuống, người lại bị Trần Tề Thịnh ôm vào trong ngực, đôi mắt tròn xoe của Vu Hiểu Hiểu trừng hắn.
Khóe miệng Trần Tề Thịnh nhịn không được ẩn ẩn ý cười, nhìn Vu Hiểu Hiểu.
Hôm nay Vu Hiểu Hiểu đặc biệt xinh đẹp, mặc áo cưới truyền thống của Trung Quốc, áo khỏa* đỏ rực của cô dâu làm khuôn mặt trắng nõn của cô nàng tâng thêm một bậc, đôi mắt thanh tú đen nhánh như viên đá quý, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cánh môi đỏ mộng yêu kiều.
(Áo khoả: Áo khỏa là một loại áo cưới truyền thống của người Hoa có hình dáng giống kiểu áo sườn xám. Đây là loại trang phục được xem là điển hình cho trang phục truyền thống Trung Quốc. Trang phục này là mẫu mực trong thiết kế giao thoa văn hóa giữa Trung Quốc – Phương Tây. Nó đã được công nhận là sự kết hợp hài hoà giữa dân gian và học thuật.
Nguồn: veronicawwedding.com)
Cho dù dáng vẻ có tức giận hung dữ đi nữa thì ở trong mắt chú rể lại là cực kỳ đáng yêu xinh đẹp.
Chân Vu Hiểu Hiểu còn chưa đi giày, hai chân trắng nõn mượt mà như ẩn như hiện trong lớp váy cưới đỏ tươi.
Vu Hiểu Hiểu vùng vẫy, nắm chặt cổ áo Trần Tề Thịnh: "Lần này không tính, anh thả tôi xuống trước đã."
Thịt đã đến miệng mèo, làm sao Trần Tề Thịnh có thể buông thả được.
Vu Hiểu Hiểu cầu cứu nhìn về phía Lý Nhiễm, cầu chi viện: "Nhiễm Nhiễm, anh ta bắt nạt tớ!"
Lý Nhiễm ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, vừa cười vừa cảm thấy vui mừng.
Vu Hiểu Hiểu không tim không phổi mà lớn lên ở Vu gia hơn hai mươi năm, chỉ vì Vu gia gặp biến cố mà bắt buộc cô nàng phải trưởng thành.
May mắn là Vu Hiểu Hiểu gặp được Trần Tề Thịnh.
Một người đàn ông có thể đem tính tình vô ưu vô lo như trước của cô nàng quay về.
Vu Hiểu Hiểu thấy Lý Nhiễm không có ý định tiến lên giúp đỡ, gấp gáp: "Nhiễm Nhiễm, nhanh lên, anh ta muốn đưa tớ đi!"
Xác thật, một đường này Trần Tề Thịnh quá "thuận buồm xuôi gió" rồi, cô dâu hôm nay cưới được há chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?
Lý Nhiễm cười cười, khóe môi cong cong: "Chú rễ đừng nóng vội đưa cô dâu đi nha, giày cưới còn chưa có tìm được đâu."
Lý Nhiễm chỉ chỉ vào chân cô dâu, trong mắt lộ ra vẻ thích thú.
Nghe Lý Nhiễm nói vậy, Vu Hiểu Hiểu lập tức đưa hai chân trơn bóng trắng nộm cho Trần Tề Thịnh xem: "Giày, giày còn chưa có tìm đâu!"
Trần Tề Thịnh bất đắc dĩ, chỉ có thể thả Vu Hiểu Hiểu xuống trước.
Lại thấy đôi chân xinh đẹp của cô nàng đưa qua đưa lại, vì thế kéo váy cưới xuống che lại đôi chân của cô nàng: "Đừng để bị cảm lạnh."
Những hành động này của Trần Tề Thịnh, Lý Nhiễm đều nhìn vào mắt, lúc trước cô vẫn luôn lo lắng cho Vu Hiểu Hiểu, hai người chỉ gặp mặt mới có bốn lần đã kết hôn thì quá qua loa hấp tấp.
Hơn nữa, nguyên nhân cũng là do tính chất công việc của Trần Tề Thịnh nên hai người không có thời gian bổi dưỡng tình cảm.
Bây giờ xem ra có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tính cách Vu Hiểu Hiểu hoạt bát năng động còn có chút xúc động nóng vội.
Tính cách Trần Tề Thịnh lại ổn trọng bình tĩnh, thành thục đáng tin cậy.
Hơn nữa dáng vẻ Trần Tề Thịnh quan tâm yêu thương Vu Hiểu Hiểu không phải là giả, là yêu thích thật lòng.
Sau khi thả cô dâu xuống, chú rể mang theo mấy rể phụ bắt đầu đi tìm giày.
Phòng của Vu Hiểu Hiểu không tính là nhỏ, gần 30 mét vuông hơn, phòng ngủ và thư phòng ghép lại với nhau, dùng giá sách làm bức tường ngăn cách, còn có một nơi chuyên dùng để vẽ tranh rất rộng.
Tóm lại, nếu muốn tìm được một đôi giày trong một gian phòng thế này không phải là việc đơn giản.
Nhưng Trần Tề Thịnh là ai, hơn nữa hôm nay hắn còn dẫn theo anh em tốt của mình.
Đều là những tinh anh trong việc tác chiến trên chiến trường, không để một con ruồi bọ nào có thể trốn thoát khỏi "pháp nhãn" của bọn họ.
Rất nhanh, bọn họ tìm được chiếc giày đầu tiên bị giấu ở phía sau TV.
Thời gian còn chưa đến mười phút... được rồi!
Mấy chú rể phụ cười vang đưa chiếc giày đến cho Trần Tề Thịnh, vẻ mặt còn mang theo biểu cảm "còn có ai, còn có thủ đoạn gì cứ việc mang ra hết đi" nữa chứ!
Bọn họ có ưu thế về chức vụ nghề nghiệp, luận về thể trạng thì có thêm người của Vu gia cũng không phải là đối thủ của họ, bàn về chỉ số thông minh thì trong đám người đó còn có mấy người xuất thân từ binh điều tra, càng là "hỏa nhãn kim tinh".
Vốn dĩ Vu gia định làm khó dễ Trần Tề Thịnh một chút, một là để làm sôi động bầu không khí, hai là để chú rể trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể đón được cô dâu đi, sau này hắn sẽ quý trọng cô dâu thật tốt.
Vu Hiểu Hiểu lôi kéo Lý Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, anh ta sắp tìm được rồi."
Lý Nhiễm cười cười: "Yên tâm đi."
"Nếu có thể tìm được chiếc còn lại thì xem như tớ thua!"
Chuyến này Trần Tề Thịnh quá thuận lợi, tuy tìm được chiếc giày thứ nhất rồi nhưng cũng không keo kiệt phát bao lì xì làm bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt vui vẻ.
Trần Tề Thịnh cầm chiếc giày đi đến bên mép giường, sau đó quỳ một gối xuống mang giày cho Vu Hiểu Hiểu. Hắn cười như không cười nhìn cô nàng, hơi nghiêng người nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô nàng một câu: "Ông xã có lợi hại không?"
Vu Hiểu Hiểu lớn như vậy rồi nhưng chưa từng hẹn hò yêu đương, Trần Tề Thịnh là người đàn ông đầu tiên nên sao cô nàng có thể chịu được sự đùa giỡn như vậy, hai má lập tức đỏ bừng lên.
Hàng mi cong cong, đôi mắt đen nhánh, hai má ửng hồng vô cùng xứng với một thân áo khỏa đỏ rực. Khỏi phải nói là xinh đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng mà, chiếc giày thứ hai lại không dễ tìm như vậy!
Bọn người rễ phụ muốn lật nhà lên trời đến nơi rồi, thậm chí còn kéo cả giường đi chỗ khác cũng không tìm được chiếc thứ hai.
Mắt thấy giờ lành càng ngày càng đến gần, rốt cuộc chú rể cũng có chút sốt ruột.
Cuối cùng bọn họ buông bỏ căn phòng, bắt đầu tấn công Lý Nhiễm và cô dâu.
Lý Nhiễm nhìn thời gian, cách giờ lành còn có hơn hai mươi phút, quyết định không vội vàng, chơi đùa bọn họ một chút.
Cô lại đi tìm mấy người lão Lưu vừa mới bị đám người Trần Tề Thịnh đánh gục ngã ở cửa ải phía dưới.
Vừa rồi đám người lão Lưu bị quân lính của Trần Tề Thịnh làm cho tan rã, nếu đặt tình huống ở trên sân huấn luyện thì đó bị xem như là điều vô cùng nhục nhã.
Quả nhiên, vừa thấy đám người lão Lưu đi vào, trên mặt mấy người rể phụ lộ ra nụ cười giả tạo.
Rễ phụ: "Đại ca, vừa rồi là chúng tôi không tốt, anh giấu giày ở đâu rồi mau nói cho chúng tôi biết đi!"
Lão Lưu hắc hắc cười hai tiếng: "Được thôi, không thành vấn đề!"
"Nhưng mà... có lẽ tôi không nhớ rõ lắm!"
Vì thế mười phút kế tiếp, lão Lưu một hồi nói ở trên cỏ, trong chốc lát lại nói ở vườn hoa, vừa cầm bao lì xì vừa chỉ tay năm ngón sai xử mấy người rể phụ bò lên bò xuống.
Nhưng vẫn không đến độ chơi quá đáng gì, Lý Nhiễm nhìn thời gian còn mười mấy phút, cười nói: "Được rồi, không hành hạ các anh nữa, giày còn ở trong phòng ấy!"
Rể phụ lại quay về phòng, thổn thức đi làm thêm một lượt khắp căn phòng vẫn không tìm thấy.
Cái này... làm biểu cảm trên mặt bọn họ xém chút không nhịn được.
Lý Nhiễm tính thời gian, không đến giờ tuyệt đối không nói địa điểm.
Kêu ca không có tác dụng, bao lì xì cũng đã phát hết rồi, nên bọn họ bắt đầu đi theo con đường dịu dàng dụ dỗ.
"Hiểu Hiểu, em biết giày giấu ở đâu không?"
Đối phương là Trần Tề Thịnh có đôi mắt dịu dàng đến độ muốn hòa tan mình vào trong đó, nhưng Vu Hiểu Hiểu vẫn kiên định với lập trường, lắc đầu.
Trần Tề Thịnh kề sát vào, ở bên tai Vu Hiểu Hiểu nhỏ giọng: "Nếu không phải không muốn để người khác nhìn thấy chân của em thì anh bây giờ thật sự rất muốn ôm em đi."
"Ôm đến nơi không có bất cứ người nào hết."
Hắn vừa duỗi tay chống lên mép giường, tay còn lại nhéo nhéo chân cô nàng một cái.
Động tác cực kỳ đùa giỡn!
Vu Hiểu Hiểu: "..."
Nhiễm Nhiễm, ở đây có người làm càng!
Cuối cùng không chịu đựng nổi ngữ khí trêu ghẹo kề sát nói chuyện của Trần Tề Thịnh, Vu Hiểu Hiểu đỏ mặt cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu: "Em thật sự không biết, là Nhiễm Nhiễm giấu."
Trần Tề Thịnh: "..."
Người ta đem giày của em giấu ở đâu em cũng không biết, thật là đủ ngốc mà!
Vu Hiểu Hiểu kiên định đứng chung một chiến tuyến với Lý Nhiễm: "Cho nên anh hỏi em cũng vô dụng mà thôi!"
Lý Nhiễm tính thời gian, không làm khó hắn nữa: "Được rồi."
"Còn có một cửa ải cuối cùng, thông qua được cửa ải này rồi thì tôi sẽ đưa giày cho anh ngay."
"Nói lời yêu thương với Hiểu Hiểu, nói đến khi cậu ấy cảm động đến phát khóc mới thôi."
Lời này của Lý Nhiễm vừa mới nói ra đã khiến tất cả người đang đứng đây lập tức ngây ngẩn cả người.
"!!!"
Tập thể chú rể phụ đều có dáng vẻ "cô đây là muốn chúng tôi toàn diệt!!!", biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc.
Con người Trần Tề Thịnh sống vô cùng nội tâm, tình cảm không hề biểu hiện ra bên ngoài, nếu không phải như vậy thì từ trước đến nay cũng chưa từng nói chuyện yêu đương.
Ngay cả với Vu Hiểu Hiểu là nhất kiến chung tình mà cũng không vội vàng xin trực tiếp số điện thoại của người ta, mà thông qua vô số phương thức để được đi xem mắt.
Người đàn ông đó giống như một giọt nước sâu thẳm nhất trong đại dương, bất luận tình cảm trong lòng có cuồn cuộn như sóng to gió lớn đến cỡ nào thì bề ngoài vẫn là bộ dáng "bất động như núi" như thế.
Để hắn nói lời âu ếm đã khó, lại còn muốn để Vu Hiểu Hiểu cảm động đến khóc ư?
Không biết là muốn tra tấn Vu Hiểu Hiểu hay là tra tấn Trần Tề Thịnh nữa.
Nhưng điều bất ngờ là Trần Tề Thịnh lại vui vẻ chấp nhận lời khiêu chiến, ngay cả Vu Hiểu Hiểu cũng cảm thấy điều này đúng là làm khó hắn.
Chủ yếu là lỡ như khi Trần Tề Thịnh nói lời âu yếm, không chỉ không làm mình cảm động muốn khóc mà còn chọc mình cười thì phải làm sao đây?
Bởi vậy, Vu Hiểu Hiểu cố gắng nghiêm túc nói với bản thân mình rằng lát nữa cho dù Trần Tề Thịnh có nói bất cứ cái gì đi chăng nữa mình đều không thể cười!
Nếu không sẽ rất mất mặt!
Trần Tề Thịnh vẫn còn giữ tư thế quỳ một gối trước mặt Vu Hiểu Hiểu, hắn lẳng lặng nhìn Vu Hiểu Hiểu, cũng không vội vã nói chuyện.
Thâm tình trong ánh mắt hắn không cách nào che giấu được, Vu Hiểu Hiểu thu hồi lại thái độ tùy tiện trong nội tâm, nghiêm túc nhìn Trần Tề Thịnh.
Trần Tề Thịnh cũng sẽ không nói gì mà hắn sẽ yêu sẽ thương Vu Hiểu Hiểu cả đời này nọ. Hắn nghĩ rằng loại lời nói đó nói ra thực tế rất nông cạn, hành động mới là khó nhất, cho nên Trần Tề Thịnh chỉ muốn mình có thể làm thật tốt là được.
Trần Tề Thịnh nắm tay Vu Hiểu Hiểu, thâm tình trong ánh mắt phai nhạt đi dần dần được thay thế bằng sự đau lòng khó diễn tả.
"Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em là trong hôn lễ của anh Lưu, khi đó em bắt được hoa cưới ngồi ở dưới sân khấu cười rất vui vẻ, nụ cười đó của em giống như cánh bướm bay múa, bay lượn trên không trung rồi dần dần tiến vào trái tim anh."
"Sau đó anh hỏi thăm rất nhiều người mới hỏi được tên của em là gì, hỏi được phương thức liên lạc của em, biết rằng em chưa kết hôn cũng chưa có bạn trai. Nghe đến điều đó, anh hận không thể lập tức nhìn thấy em, để chúng ta từ người xa lạ trở thành người có liên quan đến nhau."
"Ngay lúc anh định hẹn em gặp mặt thì anh nhận phải một nhiệm vụ khiến anh không thể không quay về đội trước."
"Đó là lần đầu tiên anh không cam tâm tình nguyện mà về đơn vị như thế, trên đường về anh rất lo lắng, anh lo rằng nếu anh cứ bỏ qua em như vậy, sợ rằng sau khi trở về bên cạnh em đã có người khác."
Nghe đến đó, ý cười trong ánh mắt Vu Hiểu Hiểu dần dần phai đi.
"Sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì đó cũng là lần đầu tiên anh chủ động xin đơn vị được nghỉ phép. Anh rất muốn đi gặp em."
"Khi lần đầu tiên chúng ta hẹn hò qua cuộc xem mắt, nhìn em hình như không vui vẻ gì mấy, mày vẫn luôn nhíu chặt, khi ăn cơm cũng rất thất thần. Anh vẫn luôn cho rằng em không hài lòng về anh."
Nói đến đây Trần Tề Thịnh nhớ lại: "Đó là bữa cơm mà trái tim anh đập nhanh nhất trong suốt cả đời này của anh."
Đối với lần xem mắt đó Vu Hiểu Hiểu không còn nhớ rõ nhiều nữa, khi đó cô giống như đi hoàn thành nhiệm vụ nào đó vậy, lại không ngờ rằng Trần Tề Thịnh đã quan sát mình cẩn thận như thế, thậm chí còn nghĩ đến cảm xúc của mình nữa.
Đôi mắt Vu Hiểu Hiểu dần phiếm hồng, cô vẫn luôn cho rằng bọn họ chỉ là xem mắt bình thường. Nhưng không ngờ, mình bị Trần Tề Thịnh để ý từ lâu.
"Sau đó anh mới biết thì ra trong nhà em xảy ra chuyện mới khiến tâm trạng em không được tốt. Khi đó lòng anh mới có thể thả lỏng được đôi chút, biết em không phải bất mãn với anh nên anh rất vui, lúc đó anh rất muốn làm em có thể quay về cuộc sống vô ưu vô lo như trước kia."
"Vài lần hẹn hò tiếp theo, anh nhìn em từ lúc mới bắt đầu không chấp nhận anh đến lúc em dần trở nên chấp nhận, trái tim anh cũng theo đó mà lên xuống phập phồng theo."
"Thẳng đến khi em đồng ý cùng anh kết hôn, anh mới dám xác định được rằng là anh thật sự có được em rồi."
"Hiểu Hiểu, em là lễ vật quý báo nhất mà trời cao ban xuống cho Trần Tề Thịnh anh, cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh!"
Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống bên má, Vu Hiểu Hiểu cúi đầu khóc không thành tiếng.
Các cô gái nhỏ đứng trong phòng cũng không kiềm được nước mắt mà khóc theo, trong lòng Lý Nhiễm cũng cảm động không thôi, cô không ngờ con người Trần Tề Thịnh bên ngoài rắn rỏi cứng ngắc vậy mà cất giấu nhiều thâm tình như vậy.
Lý Nhiễm lấy giày được giấu trong hộp giấy ra, may mắn là Vu Hiểu Hiểu mang giày số 35 cho nên mới có thể giấu được một đám người không đi qua tìm tòi.
Sau khi qua được tất cả các cửa ải để đón được cô dâu, Vu Hiểu Hiểu hồng mắt đỏ mũi, lại đi trang điểm thêm một lần nữa.
Thời gian vừa đến, Vu Hiểu Hiểu được Trần Tề Thịnh bế lên xe, Vu Hiểu HIểu là người đơn giản có dây thần kinh thô, không mẫn cảm như người bình thường cho nên khi chờ đến lúc cô nàng ngồi ở trong xe rồi mới thật sự cảm thấy mình phải rời khỏi Vu gia.
Ở trong xe khóc muốn lật trời.
____
Rất nhanh đã đến khách sạn, giữa trưa người thân của Trần gia và Vu gia đều ở cùng khách sạn này, dựa theo phong tục của thành phố N bên này thì nhà gái sẽ mở tiệc chiêu đãi lớn một lần ở giữa trưa, nhà trai mở tiệc chiêu đãi vào từ trưa đến chiều, tối lại làm lớn hơn.
Họ hàng bạn bè thân thích được chia ra ngồi ở hai bên, ở giữa trải một tấm thảm đỏ thẫm.
Khách khứa đã đến đông đủ mà Lý Nhiễm vẫn không thấy Hạ Nam Phương đâu, gọi điện mới biết anh ở trên tầng cùng Vu Hồng Tiêu tiếp đón bác cả của Phí Huyên, thì yên tâm bình tĩnh lại ở dưới lầu chờ anh.
Bác cả của Phí Huyên gần 12 giờ mới đến, thân phận của ông đặc biệt cho nên khi ra ngoài đều cần phải có yêu cầu về an toàn. Vì vậy đến khách sạn bên này ông cũng không hề lộ diện mà để người tặng cho Vu Hiểu Hiểu một đôi hoa tai như ý.
Khi tên của ông xuất hiện trong danh sách khách tặng quà cũng là lúc đại biểu cho mối quan hệ chặt chẽ không thể nào tách ra của Phí gia và Vu gia.
Cùng lúc tại thời khắc Vu Hiểu Hiểu kết hôn này, Vu gia lại lần nữa trở về đỉnh vinh quang lúc trước kia.
Hơn 12 giờ, Hạ Nam Phương tiễn bác cả của Phí Huyên đi rồi mới xuống khách sạn phía dưới tìm Lý Nhiễm.
Bấy giờ buổi lễ cơ hồ cũng sắp kết thúc, Hạ Nam Phương nhìn thời gian, may mắn còn kịp.
Anh ngồi xuống bàn tròn ở vị trí đầu tiên, Lý Nhiễm liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.
Hôn lễ rất nhanh đã đến phần tung hoa cưới, Vu Hiểu Hiểu trực tiếp đưa hoa cưới cho Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm vô cùng vui vẻ, cô nhìn Vu Hiểu Hiểu, đôi mắt còn đỏ hơn cả cô dâu.
____
Ăn cơm tối xong, thừa dịp trước khi náo động phòng, Lý Nhiễm bị Hạ Nam Phương mang đi.
Buổi sáng đưa dâu người náo loạn là chú rễ và rễ phụ, buổi tối khi náo động phòng chính là cô dâu và dâu phụ.
Tuy theo gia phong của Trần gia không đến mức quậy ra hành động quá đáng gì nhưng Hạ Nam Phương vẫn không muốn, mới hơn 8 giờ tối vừa mới ăn cơm xong anh đã lập tức mang Lý Nhiễm đi.
Đương nhiên Lý Nhiễm không muốn đi về, cô còn muốn náo động phòng với Vu Hiểu Hiểu nữa kia mà.
Nào biết Hạ Nam Phương là tên vô sỉ, nghiêm túc đứng đắn bảo mình vô cùng đau dầu, mày gắt gao nhíu chặt lại, vẻ mặt nhìn rất đau đớn.
Cách sự cố lần trước mới qua đi không đến hai tháng, Lý Nhiễm lo lắng vết thương cũ của anh tái phát, hơn nữa cô đã ở bên cạnh Vu Hiểu Hiểu suốt cuộc hành trình rồi có lẽ cô nàng sẽ không để bụng một tối này đâu.
Vì thế nói một tiếng với Vu Hiểu Hiểu rồi cùng Hạ Nam Phương về nhà.
Trên xe cô đặc biệt quan tâm hỏi anh: "Đầu anh còn đau không?"
Hạ Nam Phương uống hai ly rượu, bây giờ diễn giỏi giống như diễn viên sắp được giải oscar: "Đau lắm."
Lý Nhiễm dựa lại gần xoa xoa huyệt thái dương cho anh: "Đau chỗ này không? Ngày mai đến bệnh viện tái khám đi."
Hạ Nam Phương lắc đầu: "Em xoa xoa là hết đau ngay."
Nói xong cầm tay Lý Nhiễm, đặt lên trán mình xoa xoa.
Lý Nhiễm còn không biết tay mình còn có hiệu quả trị liệu thần kỳ như vậy: "Anh có đau thật không vậy? Không có gạt em chứ?"
Hạ Nam Phương cau mày, lại nhích nhích lại gần cô, cằm chôn vào trong cổ cô, ngữ khí lưu luyến: "Anh có gạt em bao giờ đâu, thật sự rất đau."
Được rồi, nếu anh đau thì cho anh dựa vậy.
Tay tiếp tục xoa xoa, sau lại nghĩ nghĩ: "Nhưng mà em nhớ rõ anh đâu có bị thương nơi gần huyệt thái dương đâu?"
Ý tứ là muốn hỏi vì sao Hạ Nam Phương lại đau ở huyệt thái dương?
Hạ Nam Phương híp mắt, chẳng biết xấu hổ là gì: "À... nơi bị thương cũng đau nữa."
Nói nói cầm lấy tay cô, tiếp tục xoa vào nơi lúc nãy: "Tiếp tục xoa mới không đau."
Làm thầy massage miễn phí, Lý Nhiễm ẩn ẩn có loại cảm giác mình bị tính kế.