Hạ Nam Phương xem như tạm thời đã vượt qua được cửa ải thứ nhất của cha Lý.
Hiển nhiên, ông còn chưa hoàn toàn yên tâm giao cô cho anh, trên mặt chỉ hơi có chút hoà hoãn mà thôi, sau lưng ánh mắt nhìn anh càng thêm dò xét đánh giá kỹ lưỡng.
Vì cha Lý dự định sống ở đây một khoảng thời gian, cho nên Lý Nhiễm cũng chỉ có thể sống bầu bạn với ông tại chung cư, hai cha con bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề, người đáng thương nhất chính là Hạ Nam Phương.
Công việc gần đây của Lý Nhiễm không bận lắm, cho nên ở nhà cả ngày.
Hạ Nam Phương muốn gặp Lý Nhiễm càng không dễ dàng như trước kia nữa, anh cũng không thể nào suốt ngày lắc lư trong nhà cô được.
Khoảng một tuần sau đó công việc của Lý Nhiễm tương đối bận rộn hơn trước, cô vừa nhận vẽ một nhân vật concept poster của một bộ điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết của một người bạn. Vốn dĩ với lý lịch cùng trình độ hiện tại của cô, cô không cần phải nhận loại công việc tốn thời gian tốn sức còn không kiếm được bao nhiêu này, nhưng vị đạo diễn của bộ điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết có tên là [Tác Luân Đế Quốc] là bạn của cô, vì tiền của đoàn làm phim đều chi cho các hiệu ứng đặc biệt hết rồi, thật sự không còn tiền mời các họa sĩ nổi tiếng để chế tác tuyên truyền nữa. Hơn nữa kinh phí đầu tư 3D cho bộ phim này rất lớn, đoàn phim không có tiền để quảng bá nên muốn bỏ ra một số tiền cho concept poster.
Sau khi nghe thấy sự khó khăn của đoàn phim, Lý Nhiễm cũng không thêm quá nhiều tiền, chỉ nói muốn đọc tiểu thuyết một lần xem sao, nếu nhân vật trong đó xác thật không tồi, cô có thể vẽ concept poster với giá rẻ.
Thức trắng đêm hai ngày, Lý Nhiễm đọc xong cuốn tiểu thuyết.
Đầu nổ ra ý tưởng như những chùm pháo hoa nho nhỏ, cuốn tiểu thuyết [Tát Luân Đế Quốc] này nói về chiến tranh giữa các vì sao, kể về cách người cai trị hành tinh đại tá Tát Luân từng bước thống trị các hành tinh khác như thế nào.
Lý Nhiễm mê cuốn tiểu thuyết này không có nguyên nhân gì khác ngoại trừ nam chính Tát Luân thật sự quá cuốn hút.
Không biết lý do vì sao, Lý Nhiễm theo bản năng muốn vẽ mặt Hạ Nam Phương thành Tát Luân, có lẽ là một trải nghiệm mới lạ.
Cô bí mật tìm rất nhiều ảnh chụp của Hạ Nam Phương, kết hợp với yêu cầu về trang phục và bối cảnh của nhân vật, bắt đầu vẽ.
Hai người đều bận đến độ chân không chạm đất, mấy ngày nay ngoại trừ nguyên nhân cha Lý có ở nhà ra thì Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương ít khi gặp nhau.
Chỉ cần công việc nhàn rỗi được một tí là Hạ Nam Phương lập tức tìm Lý Nhiễm.
Chờ đến có một lần nọ, Hạ Nam Phương ngẫu nhiên phát hiện, nhiều ngày Lý Nhiễm không chủ động tìm anh là do cô trốn trong nhà vẽ khuôn mặt của người đàn ông khác.
Hạ Nam Phương thật sự nhịn không được, tuy rằng Lý Nhiễm giải thích hết nước hết cái rằng đó chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng Hạ Nam Phương vẫn bị tức đến độ không nói một lời mà đi mất.
Thật tức giận.
Lý Nhiễm đỡ trán, thở dài cảm thán Hạ Nam Phương ăn dấm đến nghiện rồi.
Cô nghĩ chờ vẽ nốt bức tranh lần này nữa, sau đó vẽ những cái khác, cố gắng không chọc anh không vui nữa.
Nhưng mà, chờ đến khi cô vẽ xong đã là chuyện của mấy ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày mùng hai Tết Nguyên Đán, cha Vu hẹn cha Lý đến nhà uống trà. Lý Nhiễm ân cần lái xe đưa cha Lý đến nhà Vu gia, vừa mới uống được nửa tách trà, ghế ngồi còn chưa nóng thì cô đã nhận được tin nhắn của Hạ Nam Phương, hai hôm trước anh đi công tác không ở trong nước, hôm nay mới về.
Vừa mới xuống máy bay đã lập tức nhắn tin cho cô. Lý Nhiễm đang ngồi uống trà, mẹ Vu đang nói chuyện với cô cũng thấy cô thất thần xem di động.
Mẹ Vu dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Ngón tay Lý Nhiễm vẫn đang lướt trên màn hình di động, gật gật đầu: "Có lẽ con phải đi về trước một chuyến rồi ạ."
Mẹ Vu có chút tiếc nuối: "Trường Ninh nói lâu lắm rồi không gặp con, muốn giữ con lại ăn tối."
Mấy ngày trước, Vu Hồng Tiêu cùng Ôn Trường Ninh ra nước ngoài du lịch, tối hôm nay mới bay về.
Lý Nhiễm nhìn thời gian, bây giờ chưa đến ba giờ chiều, cô phải đợi đến chín giờ tối.
Trong lòng còn có Hạ Nam Phương nên cô cười nói: "Để hôm khác con lại đến chơi với Trường Ninh sau ạ, thời gian sau này còn dài mà."
Cha Lý đang đánh cờ với cha Vu trong kia, Lý Nhiễm ló vào nói với ông một tiếng: "Ba ơi, khi nào ba muốn về thì gọi điện cho con, con đến đón ba nhé."
Cha Lý mãi trầm mê vào ván cờ, không chú ý đến.
Lý Nhiễm lái xe đến địa chỉ Hạ Nam Phương vừa mới gửi, là một khách sạn suối nước nóng vừa mới mở.
Dựa theo số phòng tìm đến nơi, cô hơi do dự đứng ngoài cửa, Hạ Nam Phương rủ cô đến khách sạn giữa thanh thiên bạch nhật làm gì?
Vì sao không về nhà?
Cô đứng đó đoán một hồi rồi quyết định gọi điện cho Hạ Nam Phương, nhưng bên trong không có ai bắt máy.
Đợi mấy chục giây sau, đành phải ấn chuông cửa.
Đợi một lúc rồi cô thử mở cửa đi vào, nhưng bên trong không có ai cả.
Lý Nhiễm đi vào bên trong, vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Sau đó nghe thấy phía sau có động tĩnh, đại khái là vị trí ở phòng tắm, truyền đến âm thanh chuyển động của then cửa.
Cô quay đầu nhìn lại.
Ngay khi lúc cô quay lại nhìn thấy Hạ Nam Phương cùng với quần áo trên người anh, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc, rồi đồng tử co chặt lại như đã chịu một sự kích thích không nhỏ nào đó.
"Sao anh lại mặc như thế?"
Hạ Nam Phương hơi hơi giương cằm, kéo kéo caravat lên một tí: "Khó coi lắm sao?"
Đâu chỉ đẹp, mặt Lý Nhiễm bất giác đỏ rần lên, đầu tiên là bên má sau đó lan dần từ cổ đến lỗ tai.
Một mặt là cảm thấy xấu hổ, mặt khác cô thật sự rất thích.
Quần áo Hạ Nam Phương đang mặc trên người là bộ mà nhân vật trong tiểu thuyết mặc không lâu trước kia Lý Nhiễm vừa mới vẽ.
Không sai, chính là bộ đồ mà cô vừa mới hoàn thành cách đây không lâu, nam chính đại tá Tát Luân trong cuốn tiểu thuyết [Tát Luân Đế Quốc] kia.
Lúc trước khi vẽ Tát Luân, Lý Nhiễm đã dựa vào khuôn mặt của Hạ Nam Phương, mà bộ Hạ Nam Phương đang mặc cũng dựa vào cách miêu tả trang phục của tiểu thuyết...
Đại tá thường xuyên mặc áo sơmi tơ lụa màu xám nhạt, dáng người hắn thon gầy lại rắn chắc mạnh mẽ, có sức quyến rũ vô cùng. Áo sơmi mềm mại cũng không ngăn cản được cơ bắp rắn chắc của hắn, các cơ ngực thường như ẩn như hiện theo mỗi bước đi của mình.
Lý Nhiễm nhìn Hạ Nam Phương không chớp mắt, Hạ Nam Phương và đại tá Tát Luân mà cô vẽ giống nhau như đúc.
Hai người đều mặc áo sơmi tơ lụa màu xám nhạt đính thêm những viên ngọc trai, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest xanh đen ôm trọn cơ thể, trên ngực được thiết kế vô cùng bắt mắt, trước ngực có bốn viên hình thoi, xung quanh hình thoi được đính đá lấp lánh, bên trong in hình hoa văn vừa thần bí vừa phức tạp đại diện cho lá cờ của quân đội do đại tá Tát Luân chỉ huy. Dưới cổ áo là caravat cùng màu với áo khoác ngoài, không rộng cũng không hẹp, thẳng từ yết hầu dọc xuống cổ áo sơmi.
Lý Nhiễm nhìn theo ngón tay Hạ Nam Phương kéo kéo caravat, tim đập hơn 90bpm, sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi!
Đồng phục cám dỗ?!
Thế này ai mà chống lại được!
Lý Nhiễm vừa niệm sắc đẹp hại thân, vừa nhịn không nổi mà trộm ngắm Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương chậm rãi đi về phía Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm cố gắng che giấu: "Cũng không phải khó coi..."
"Chỉ là không quen lắm..."
Đây không phải là phong cách thời trang ngày thường của Hạ Nam Phương, tuy rằng anh vẫn hay mặc màu xanh đen nhưng màu xanh đen hôm nay đột nhiên thu hút ánh mắt người ta đến lạ.
Có cảm giác vừa cấm dục và quyến rũ.
Ngoài miệng thì nói không quen, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà trộm ngắm nhìn anh.
Hạ Nam Phương thấy ánh mắt cô không dứt ra được khỏi người mình là biết cô thích, thấy cô ra vẻ đã ngại mà còn nghiện bèn trêu một chút: "Ồ, nếu em không quen thì anh cởi ra nhé."
Lý Nhiễm thấy anh muốn xoay người vào phòng tắm, lập tức giữ chặt anh: "Chờ một chút."
Hạ Nam Phương cười như không cười nhìn cô.
Lý Nhiễm nuốt nuốt nước miếng: "Mặc cũng đã mặc rồi mà, mặc thêm chút nữa đi. Làm ra được bộ trang phục này chắc cũng không dễ dàng gì đi ha."
Bộ trang phục này căn cứ vào trang phục của đại tá Tát Luân mà Lý Nhiễm vẽ, hơn nữa còn dựa theo nguyên mẫu mà làm, không nói đến giá cả như thế nào, chỉ riêng hoa văn phức tạp trên cút áo thôi thì cũng biết không phải máy móc bình thường nào cũng có thể làm ra được.
Chắc chắn phần lớn là đặt làm thủ công.
Lý Nhiễm hồn nhiên không biết trên mặt của mình mê trai đến đâu, lời ở bên miệng vẫn biểu hiện như không quan tâm.
Nhưng ánh mắt của cô không lừa được người.
Hạ Nam Phương cười đến hơi có chút đắc ý: "Anh đẹp hay là anh ta đẹp?"
So sánh mình với một nhân vật không hề tồn tại kia, có lẽ chỉ có một mình Hạ Nam Phương mới có thể làm được.
Lại nói trên thế giới này, có thể so độ đẹp trai với Hạ Nam Phương, chỉ sợ cũng không nhiều lắm.
Lý Nhiễm nói từ tận đáy lòng: "Anh đẹp nhất."
Hạ Nam Phương đã làm cho bộ trang phục này đặc biệt... đặc biệt quý phái.
Trong nguyên tác, bởi vì hằng năm đại tá Tát Luân luôn mặc quân phục cơ giáp, cho nên trang phục ngày thường mới đặc biệt thích chất mềm mại của quần áo, có lẽ là do mặc áo giáp lạnh băng nhiều rồi nên cho dù đại tá Tát Luân có mặc áo tơ lụa mềm mại đi chăng nữa thì trên người đại tá Tát Luân vẫn thường xuyên tản mát ra mùi máu tanh.
Mà Hạ Nam Phương mặc lại đem đến cảm giác sang trọng ngạo mạn của quý tộc Châu Âu thời Trung cổ, vốn dĩ anh đã có nước da trắng, cộng thêm khí chất độc đáo nên màu xám nhạt cộng xanh đen đã làm giảm bớt sự lạnh lùng trên người anh, tăng thêm vài phần lười biếng, nho nhã.
Tuy rằng lúc vẽ tranh, cô đã dựa vào mặt của Hạ Nam Phương mà hoàn thành, nhưng người thật ngay trước mắt này làm hiệu quả tăng gấp một trăm lần so với ý niệm trong đầu cô.
Thấy cô nói mình đẹp hơn, Hạ Nam Phương nhịn không được lộ ra nụ cười thoả mãn: "Đương nhiên rồi, em vẽ anh ta dựa theo anh mà, làm sao nhân bản có thể đẹp hơn người thật được."
Mặt Lý Nhiễm mất tự nhiên đỏ lên: "Biết dựa theo anh mà vẽ rồi, anh còn ghen?"
Hạ Nam Phương vẫn bá đạo như cũ: "Vậy cũng không được."
Lý Nhiễm: "..."
Thật ra trang phục này Hạ Nam Phương đương nhiên không thích, chẳng qua là vì Lý Nhiễm, muốn dỗ cô vui vẻ một tí.
Lý Nhiễm ngắm anh hơn mười phút, Hạ Nam Phương thật sự muốn đi thay đồ lắm rồi.
Ánh mắt Lý Nhiễm vẫn chưa thoả mãn, sáng lấp lánh không lừa được người dụ dỗ: "Có thể không thay được không?"
Hạ Nam Phương không kiên nhẫn: "Còn chưa ngắm đủ sao?"
Dù cho muốn làm Lý Nhiễm vui vẻ, nhưng trang phục cực kỳ không phù hợp với tính cách của mình này, làm anh luôn có cảm giác đeo mặt nạ giả tạo vậy.
Lý Nhiễm ấp úng: "Anh có thể..."
"Ừ?"
"Anh có thể mặc bộ đồ này đi ra ngoài hẹn hò với em không?"
Hạ Nam Phương rùng mình: "Em còn có dũng khí hỏi sao?"
Cô thật sự muốn Hạ Nam Phương mặc bộ trang phục của nhân vật trong truyện tranh này ra ngoài hẹn hò với mình, tuy rằng có hơi lạ một tí nhưng Hạ Nam Phương mặc vào luôn có cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng không giải thích được.
Lý Nhiễm nhỏ giọng: "Nhưng em thật sự rất thích mà!"
Có lẽ là biết anh luôn cưng chiều mình, trong tiềm thức của cô tin tưởng anh sẽ không từ chối.
Như cô mong muốn, Hạ Nam Phương lạnh mặt: "Không có lần sau."
____
___
Hẹn hò đến tối muộn mới về nhà, Lý Nhiễm hưng phấn như đang hẹn hò với nam thần trong mộng của mình vậy.
Tuy rằng nam thần trong mộng là do Hạ Nam Phương sắm vai.
Mãi cho đến buổi tối về đến nhà, Lý Nhiễm mới nhớ tới chuyện cha Lý còn đang ở nhà Vu gia.
Cô gọi điện cho cha Lý, mới biết được sau khi ăn bữa tối xong, người nhà Vu gia đã lái xe đưa cha Lý về rồi.
Khi đứng dưới lầu, Lý Nhiễm do do dự dự, muốn Hạ Nam Phương vào nhà ngồi chơi một tí.
Hạ Nam Phương đã sớm thay quần áo rồi, vẫn là đồ vest nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, bên ngoài khoác thêm áo khoác dày. Anh đứng kế bên nhìn Lý Nhiễm: "Lên nhà đi em."
Lý Nhiễm đứng vài giây hỏi: "Anh có muốn lên chơi một tí không?"
Hai mắt Hạ Nam Phương sáng lên, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, ấn tượng gần đây của cha Lý đối với anh cũng không tệ lắm, miễn cưỡng có thể đạt đến trình độ tiêu chuẩn rồi.
Hạ Nam Phương duy trì con đường đạt tiêu chuẩn đó, cảm thấy vẫn nên nhịn một chút cho gió êm sóng lặng đã.
"Anh không đi."
Lý Nhiễm đành phải một mình lên lầu, cô về nhà muộn, cha Lý đã nghỉ ngơi rồi.
Cô không bật đèn, rón ra rón rén đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ có ban công rộng rãi, cô nhìn xuống dưới qua cửa sổ ban công, xe Hạ Nam Phương vẫn còn ở dưới lầu chưa đi, đèn xe vẫn sáng, anh đang đứng dưới lầu, hình như cũng đang nhìn về phía cô.
Lý Nhiễm lặng lẽ gửi tin nhắn cho anh: [Ba em ngủ rồi!]
Hạ Nam Phương: [Ừ?]
Lý Nhiễm: [Anh có muốn lên đây không?]
Lần này Hạ Nam Phương rất sung sướng: [Được.]
Lý Nhiễm sợ gõ cửa làm ra động tĩnh, vì thế đứng sẵn ở cửa chuẩn bị mở cửa.
Khi Hạ Nam Phương vừa bước vào nhà, cửa vừa mới đóng lại thì đồng thời đèn ở phòng khách sáng lên, ánh sáng chiếu sáng ba con người đứng ở phòng khách không có chỗ nào che giấu.