Không biết có phải trùng hợp thật hay không, nhưng phòng của Diệp Lăng Phong cũng ở tầng mười hai.
Khi ra khỏi thang máy, Tô Cẩm Tinh có hơi căng thẳng nên không được tự nhiên cho lắm.
Tiểu Dương là con trai của cô, nhưng có lẽ hôm nay là lần đầu tiên cô có thể nói chuyện với cậu bé một cách tỉnh táo, cho nên cô vừa rất mong chờ cũng có chút khẩn trương.
Diệp Lăng Phong an ủi cô: “Hai người đúng là mẹ con ruột, trạng thái giống hệt nhau. Từ tối hôm qua Tiểu Dương đã bắt đầu luống cuống rồi, biểu hiện của cậu bé giống y chang em.”
Tô Cẩm Tinh có hơi ngượng ngùng, cô ôm Viên Nguyệt bằng một tay nên có chút khó khăn nhưng vẫn muốn để trống cánh tay còn lại để ôm con trai của mình một lát.
“Nhưng Cẩm Tinh à, tôi phải nói trước với em một câu, dáng vẻ của Tiểu Dương thật sự rất giống Tiêu Cận Ngôn, cực kỳ cực kỳ giống.”
Tô Cẩm Tinh khẽ liếm môi: “… Dù sao cũng là bố con ruột.”
“Vậy nếu sau này Tiêu Cận Ngôn muốn xin quyền chăm nom và muốn đến thăm con mình, em không thể ngăn cản, với tư cách là bố ruột thì đây là quyền lợi của anh ta, pháp luật đã có quy định rõ ràng rồi.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu.
“Em đã sẵn sàng chưa?”
“… Tới đâu tính tới đó thôi.”
Diệp Lăng Phong dẫn cô đến đứng trước một cánh cửa rồi dùng dấu vân tay mở khóa, cánh cửa mới vừa hé mở, người ở bên trong đã chờ không được mà vội đẩy cửa ra.
Tiểu Dương mặc một bộ âu phục màu lam đậm, trong mắt đầy vẻ mong đợi nhưng vẫn dè dặt chỉ nghiêng nửa cái đầu ra: “… Chú Diệp, mẹ của con đã đến rồi sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Lăng Phong mở cửa ra để hai mẹ con có thể nhìn rõ nhau: “Mẹ đến rồi.”
Lúc Tiểu Dương nhìn thấy Tô Cẩm Tinh thì cả người đều ngẩn ngơ, khoé mắt bắt đầu đỏ lên, cái miệng nhỏ cứ mở ra đóng lại ngập ngừng mãi một hồi lâu cũng không dám gọi một tiếng “mẹ”.
Diệp Lăng Phong ở bên cạnh lên tiếng giải thích: “… Tiểu Dương vẫn luôn nghĩ rằng em có nỗi khổ gì đó mới không thể tới gặp thằng bé, thật ra thằng bé rất nhớ em, ngày nào cũng phải ôm hình của em ngủ.”
Mẹ con liền tâm, trái tim của Tô Cẩm Tinh giống như đang bị ai đó giày vò, cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay rồi dịu dàng nói: “Tiểu Dương, chào con, mẹ là mẹ của con.”
Tiểu Dương vẫn có phần chưa thể tiếp nhận nổi: “Mẹ…”
“Để mẹ ôm con một cái được không?”
Tiểu Dương nức nở một tiếng rồi nhào vào vòng tay của Tô Cẩm Tinh khóc thút thít: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm…”
Tô Cẩm Tinh hít mũi một cái, nước mắt lăn dài từ khoé mắt chảy xuống: “Mẹ cũng rất nhớ con, vô cùng vô cùng nhớ… con có trách mẹ không?”
Tiểu Dương ở trong ngực cô lắc đầu nguầy nguậy: “Con không trách mẹ, nhất định là mẹ có chuyện quan trọng gì đó cần phải đi làm, khi nào xong xuôi mẹ sẽ đến đón con. Chú Diệp đã nói, mẹ của con là người xinh đẹp và tốt bụng nhất trên đời này. Hu hu hu, mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đến đón con rồi…”
“Đúng vậy… mẹ đến đón con rồi, sau này chúng ta sẽ không cách xa nhau nữa, có được không?”
“Được ạ.” Đột nhiên Tiểu Dương nghĩ tới chuyện gì đó, chợt rời khỏi vòng tay của cô, thở hổn hển hỏi: “Mẹ có muốn trở về nước M cùng con và chú Diệp không?”
“Không, chúng ta sẽ ở lại trong nước, chú Diệp cũng có công việc của chú ấy, chúng ta đã làm phiền chú ấy quá nhiều rồi. Nếu như con không quen sống ở trong nước, vậy mẹ sẽ cố gắng chuẩn bị visa rồi chúng ta sẽ trở về nước M.”
Tiểu Dương ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhào vào lồng ngược cô mà cọ cọ: “Chỉ cần có thể ở cùng mẹ, Tiểu Dương ở đâu cũng thấy quen. Mẹ, lần này mẹ sẽ không rời đi nữa phải không?”
Tô Cẩm Tinh vừa định nói gì đó nhưng lời ra đến miệng lại chợt nghẹn ngào, cô không có cách nào có thể trả lời câu hỏi này của Tiểu Dương được.
“Mẹ?”
“Ừm, mẹ đây.”
“Bố có đến cùng mẹ không?”
“… Bố con bận bịu nhiều việc, sau này mẹ sẽ ở bên con mà. À đúng rồi, con có một đứa em gái nữa đấy.” Tô Cẩm Tinh vẫn đang ôm em bé trên tay, cô chỉ cho cậu bé xem: “Đây là em gái của con, Tiểu Viên Nguyệt.”
Tiểu Dương dè dặt đến gần, ánh mắt như đang phát sáng: “Chú Diệp nói với con là mẹ sinh cho con một đứa em gái, mẹ, em gái đáng yêu quá đi, em ấy còn cười với con nữa này.”
Hai đứa nhỏ vừa ngoan ngoãn lại thích cười, Tô Cẩm Tinh nhìn hai đứa nhỏ ở trước mặt mà không khỏi thở phào một hơi, cảm thấy trong lòng mình đang được lấp đầy bởi một dòng nước ấm áp.
Mặc dù ông trời cứ hay trêu đùa cô, nhưng suy cho cùng thì cũng không tệ lắm, cho cô sinh được hai đứa con ngoan ngoãn như vậy.
“Cẩm Tinh.” Diệp Lăng Phong đỡ lấy cô, sau đó nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”
“À, được.”
Sau khi vào phòng, Tiểu Dương chạy lon ton quanh căn phòng giống như một chú thỏ con, lúc thì rót nước lúc lại đưa gối dựa cho cô, chốc lát lại chuẩn bị cho em gái bú sữa, cứ loay hoay suốt không chịu ngơi tay.
Diệp Lăng Phong cười ha ha nói: “Từ nhỏ thằng bé đã hiểu chuyện giống như người lớn rồi, vừa cẩn thận tỉ mỉ lại chu toàn mọi việc, sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông ấm áp.”
Tô Cẩm Tinh bắt lấy cậu nhóc đang chạy loanh quanh trong phòng, để cậu ngồi xuống bên cạnh mình: “Tiểu Dương, con đến đây ngồi với mẹ một lát được không?”
Tiểu Dương ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô: “Mẹ, mẹ đừng lo, tuy bố không có ở đây nhưng Tiểu Dương vẫn có thể bảo vệ cho mẹ và em gái được mà.”
Tô Cẩm Tinh cười tít mắt, giơ tay xoa xoa đầu cậu bé: “Được rồi, Tiểu Dương là anh hùng nhỏ của mẹ và em gái.”
“Mẹ, cho con ôm em gái một cái được không?”
Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một lát vì dù sao Tiểu Dương cũng chỉ mới năm tuổi.
Cô dẫn Tiểu Dương vào phòng ngủ, đặt Tiểu Viên Nguyệt trên giường, sau đó nhẹ nhàng kéo Tiểu Dương đến và nói: “Để thế này Tiểu Dương có thể ôm em gái được không?”
Tiểu Dương gật đầu lia lịa, sau khi cởi giày leo lên giường liền nằm bên cạnh nhìn mặt Tiểu Viên Nguyệt: “Em gái nhỏ nhắn quá đi.”
“Ừm, em gái vừa mới đầy tháng thôi.”
“Mẹ ơi, lúc con vừa đầy tháng cũng nhỏ xíu như em gái sao ạ?”
Tô Cẩm Tinh khẽ liếm môi: “… Lúc con vừa đầy tháng, mẹ không có mặt ở nước M nên không có cơ hội nhìn thấy, nhưng những bé con khác chắc cũng không khác thế này là bao, Tiểu Dương là con trai nên hẳn sẽ hơi lớn hơn so với em gái một chút.”
Tiểu Dương rất hiểu chuyện gật gật đầu: “Con biết rồi, chú Diệp nói mẹ về nước để tìm bố, mẹ có chuyện rất quan trọng cần phải giải thích với bố.”
“…Đúng vậy.”
“Vậy bây giờ bố và mẹ đã hòa giải xong chưa ạ?”
“… Chuyện giữa mẹ và bố tương đối phức tạp, nhưng không sao đâu, dù sao đó cũng là bố của con, con vẫn có cơ hội nhìn thấy bố mà.”
Tiểu Dương gật đầu: “Nếu bố đã có thể sinh hai đứa con ngoan ngoãn như con và em gái thì chắc hẳn ông ấy cũng là một người rất tốt, phải không mẹ?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Phải.”
“Con biết rồi.” Tiểu Dương cười khúc khích: “Người có thể khiến mẹ thích nhất định là người tốt.”
“…Ừm.”
Cách một cánh cửa, bởi vì nghe thấy câu này mà lồng ngực của người nào đó co rút đến đau nhói.
Anh là người tốt sao?
Tiêu Cận Ngôn cười khổ, ngay cả bản thân anh còn không biết.
Nếu là sáu năm trước, anh có thể không do dự nói chắc rằng mình là người tốt với Tiểu Tinh Tinh nhất trên thế giới này, không phải một trong những người mà là duy nhất.
Nhưng sáu năm sau, trong lòng anh đã có chút hổ thẹn.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đuổi theo, vốn dĩ anh rất lo lắng Tiểu Tinh Tinh sẽ bị người ta ức hiếp, lo lắng cái tên họ Diệp này có dụng ý xấu nhưng không ngờ lại nghe được một đoạn đối thoại ấm áp như vậy.
Cẩm Tinh hẳn rất hận anh, nhưng ở trước mặt đứa bé nên cô mới không nói gì về anh, giúp anh tạo dựng hình tượng một người cha tốt.
Tiêu Cận Ngôn mệt mỏi dựa vào tường, cả người cứ như mất hết sức lực, trái tim bị đánh trúng cũng không còn sức để mà đánh trả.
“… Mẹ ơi, vậy bố có đến gặp con và em gái không?”
“Mẹ cũng không biết, nhưng… chắc sẽ có mà. Tiểu Dương rất muốn gặp bố à?”
“Cũng không phải rất muốn, bố bận bịu nhiều việc nên con không thể làm phiền bố, chờ khi nào bố xong việc sẽ đến với chúng ta phải không mẹ?”
“Phải rồi.”
Tiểu Dương thức suốt cả đêm nên chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ bên cạnh em gái, còn Tiểu Viên Nguyệt thì vừa bú sữa vừa nhắm mắt, hai anh em chen chúc cùng một chỗ vẫn ngủ rất say.
Tô Cẩm Tinh nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ, lúc đi ra nhìn thấy Diệp Lăng Phong đang trả lời điện thoại ngoài ban công, hình như anh ta gặp phải chuyện gì đó, tuy vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.
Sau khi cúp điện thoại trở vào, Tô Cẩm Tinh hỏi: “Công việc xảy ra vấn đề gì à?”
Diệp Lăng Phong cảm thấy có hơi áy náy: “Cẩm Tinh, tôi phải về nước M một chuyến, có một khách hàng của tôi xảy ra chuyện gấp nên tôi phải nhanh chóng trở về.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Được, vậy anh nhanh đi đi, đừng để trễ nãi công việc.”
“Vậy còn ba mẹ con em thì sao bây giờ…”
“Anh yên tâm, tôi ổn mà.”
“Thật không?”
“Không sao đâu, người bạn vô cùng vô cùng quan trọng mà tôi vừa kể với anh đó, chỉ cần có anh ấy ở bên tôi sẽ không sợ nữa.”