“Cẩm Tinh, anh…”
Tô Cẩm Tinh nói: “Tiên sinh, anh lo rằng sau khi em nhìn thấy người thật của anh sẽ rời đi đúng không?”
Giọng nói của tiên sinh hơi buồn bã mất mát: “Cẩm Tinh, không phải anh sợ, anh cực kỳ khẳng định nếu như em biết anh là ai thì sẽ rời bỏ anh không chút do dự.”
“Tiên sinh, anh từng nói anh sẽ không lừa dối em đúng không?”
“Đúng, Cẩm Tinh, toàn bộ trái tim anh đều bày ra trước mặt em.”
Tô Cẩm Tinh hơi cong môi, cười khẽ nói: “Em từng nói chỉ cần anh không phải Tiêu Cận Ngôn, vậy thì dù anh là ai em cũng có thể chấp nhận.”
“…”
“Tiên sinh, anh đã nói anh không phải là Tiêu Cận Ngôn, em tin anh.”
“…”
“Tiên sinh?”
Tiên sinh hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Nếu như vẻ bề ngoài của anh giống y hệt với Tiêu Cận Ngôn thì sao?”
Tô Cẩm Tinh không kinh ngạc giống như suy nghĩ của anh mà là rất bình tĩnh, dường như giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
“Chỉ cần anh không phải anh ta, dù dáng vẻ của anh có giống anh ta đi nữa cũng không sao cả. Tiên sinh, anh là anh, dù diện mạo có giống nhau nhưng linh hồn anh, trái tim anh đều không phải là anh ta, như thế là đủ rồi.”
Tiêu Cận Ngôn cười gượng: “Đúng vậy, chỉ cần linh hồn anh là một người khác, như vậy là được rồi.”
Anh nhớ Lục Tước từng nói với mình, bây giờ Hà Hiểu Hiểu và Tô Cẩm Tinh đều cho rằng tiên sinh chính là người anh trai ruột kia.
Tiêu Cận Ngôn cong khóe môi:
“Thôi được, vậy anh chờ em dưới tầng.”
Giọng nói của Tô Cẩm Tinh tràn ngập vui sướng: “Vậy em xuống ngay đây.”
Anh trai thì anh trai vậy.
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chỉ cần có được cô một lần nữa, không cần biết anh dùng thân phận gì, chỉ cần có thể bù đắp cho những tổn thương của cô, vậy thì cứ thế là được.
Như thế… cũng tốt.
Còn tốt hơn sau này lúc nào cũng lén lén lút lút, lo trước lo sau.
Có thể xem như một cách hay.
Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại di động lập tức ra khỏi nhà, bước chân chạy xuống tầng cực kỳ nhanh nhẹn. Đợi đến khi xuống dưới tầng mới giật mình nhận ra mình còn chưa đổi giày đã chạy xuống rồi, chân vẫn đang đi đôi dép lông xù đi trong nhà.
Nhưng lúc này cô đã không còn tâm trạng để ý những thứ khác.
Chờ đợi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có thể gặp tiên sinh vào ban ngày. Trái tim cô vẫn luôn đập rất nhanh, không biết là bởi vì vừa chạy xuống tầng hay vì hồi hộp nữa, mặt cũng hơi nóng lên.
“Cẩm Tinh, nhìn về phía bên phải của em.”
Tô Cẩm Tinh xoay người, phía bên phải của cô chính là một vườn hoa nhỏ bên trong khu chung cư, hình như trong vườn hoa mờ ảo có một người đang chậm rãi đi về phía cô.
Trái tim Tô Cẩm Tinh cũng sắp vọt lên đến cổ họng.
Tốc độ đi của người kia không chậm nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy thời gian như bị kéo dài vô tận giống như một cây kẹo dẻo vậy. Rõ ràng quãng đường chỉ có vài giây nhưng Tô Cẩm Tinh cảm thấy dường như đã trôi qua rất rất lâu, đến tận khi bóng dáng của anh cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cô.
Một bộ âu phục màu đen cắt may vừa vặn, cà vạt màu lam nhạt, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, trên sống mũi còn đỡ một chiếc kính gọng vàng.
Còn có… một gương mặt giống Tiêu Cận Ngôn y như đúc.
Trái tim Tô Cẩm Tinh như bỏ lỡ một nhịp: “Tiên sinh?”
Tiên sinh dang hai cánh tay hướng về phía cô: “Cẩm Tinh, tới đây.”
Trên ban công tầng ba, má Phúc ôm Tiểu Viên Nguyệt trong ngực, Tiểu Dương đứng bên cạnh, mấy người cùng nhau nhìn xuống dưới tầng.
Tiểu Dương kích động vỗ tay: “Bố! Đúng là bố! Cháu đã thấy bố rồi! Má Phúc, ngày đó người cháu nhìn thấy đúng là bố.”
Lúc này má Phúc kinh ngạc đến ngây người.
Cũng không phải vì vị tiên sinh từ trước đến giờ chưa gặp mặt quá đẹp trai, đương nhiên là tiên sinh rất đẹp trai, nhưng càng khiến bà kinh ngạc hơn là dáng vẻ của Tiểu Dương giống tiên sinh đến vậy!
Ai cũng có thể dễ dàng nhận ra bọn họ là cha con ruột thịt.
“Má Phúc, bố cháu đẹp trai thật đấy.” Tiểu Dương không cao lắm, khi đứng trên sàn nhà, cằm vừa vặn có thể đặt lên bệ cửa sổ. Cậu bé đặt bàn tay nhỏ bé múp míp đệm dưới cằm, híp mắt cười hì hì nhìn xuống dưới tầng, mẹ xông tới nhào vào lòng bố, bố vững vàng đỡ lấy mẹ.
Má Phúc gật gù: “Đúng vậy, tiên sinh đẹp trai thật sự, đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh! Chờ Tiểu Dương trưởng thành cũng sẽ đẹp trai như bố ấy.”
Tiểu Dương nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Thế em gái lớn lên cũng phải xinh đẹp như mẹ!”
“Chắc chắn rồi… ấy, Tiểu Dương mau nhắm mắt lại!”
Má Phúc giật mình hét lên dọa Tiểu Dương cũng giật mình theo, có điều cậu bé vẫn vô thức dùng bàn tay nhỏ mập mạp che lên mắt:
“Sao thế má Phúc?”
“À không sao, chỉ là… có vài hình ảnh không thích hợp cho bạn nhỏ nhìn thôi.”
“Ồ ồ, cháu biết rồi. Lúc trước chú Diệp từng nói với cháu, khi Iron Man đánh người xấu thì trẻ em không được xem. Má Phúc má Phúc, bố đang biến hình thành siêu anh hùng hả?”
Má Phúc không ngờ tên nhóc này dễ dụ như vậy, đứa bé này lúc nào cũng khôn khéo khiến người ta ấm ức. Bà ấy vui mừng nhìn đôi trai gái đang ôm nhau thật chặt dưới tầng, khẽ gật đầu:
“Đúng vậy, bố cháu sắp biến hình thành siêu anh hùng.”
“Thế còn mẹ cháu thì sao?”
“Được bố bảo vệ kỹ lắm.”
Tiểu Dương vui vẻ giậm chân: “Ây da má Phúc, bao giờ cháu mới trưởng thành nhỉ, cháu rất muốn xem bố biến hình!”
Má Phúc nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cậu bé, nói: “Sẽ có cơ hội. Tiểu Dương, tối hôm nay bố mẹ phải đi giải cứu nhân loại, má Phúc ngủ cùng cháu và em gái được không?”
Tất nhiên Tiểu Dương đồng ý.
…
Trên khoảng đất trống dưới tầng, Tiêu Cận Ngôn ôm chặt cô gái nhỏ xông tới nhào vào lòng mình, thở dài một hơi đầy thỏa mãn.
Anh muốn ôm Tô Cẩm Tinh thật chặt, muốn hòa cô vào trong xương máu của chính mình nhưng lại sợ đụng phải vết thương của cô làm cô bị đau.
“Tiên sinh.”
“Ừ.”
“Anh là tiên sinh thật đúng không?”
“Tất nhiên.”
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi, trên người vẫn có mùi nước hoa Cologne quen thuộc như trước.
Mùi cam quýt thơm nhẹ, còn có mùi cồn thoang thoảng, không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy an tâm.
“Tiên sinh, anh vất vả rồi.”
Tiêu Cận Ngôn cười khẽ: “Sao đột nhiên lại nói vậy?”
“Em cũng vừa mới biết, hóa ra trước kia anh luôn trốn tránh không chịu gặp em là vì nguyên nhân này.” Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên từ trong ngực anh. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng hơi mờ tối nhưng vẫn chưa đến thời gian bật đèn đường trong khu chung cư, tầm mắt có phần mông lung, cô chỉ có thể nhìn thấy đường viền hàm sắc nét và khóe môi hơi nhếch lên của anh. Tô Cẩm Tinh nhẹ giọng nói: “Em nghe Hiểu Hiểu kể lại vài chuyện lúc trước của anh, mấy năm nay… anh vất vả rồi.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Hà Hiểu Hiểu? Là Lục Tước nói chứ gì, anh ta nói cái gì rồi?”
“Kể một số chuyện của anh hồi còn nhỏ.” Nói đến đây, Tô Cẩm Tinh cũng cảm thấy hơi nghĩ không thông: “Em chưa bao giờ nghe thấy bác trai Tiêu và bác gái Tiêu nhắc tới Tiêu Cận Ngôn có anh trai ruột, chưa một lần nào cả. Họ cũng là bố mẹ ruột của anh, sao lại trốn tránh kiêng kị về sự tồn tại của anh như vậy chứ?”
Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng ôm eo cô, chép chép miệng, dừng một lát mới mở lời:
“Có lẽ là vì… họ cũng không biết anh vẫn còn sống.”
“Họ cho rằng anh… không còn trên thế giới này nữa?”
“Hẳn là vậy.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Cẩm Tinh, chuyện này hơi phức tạp, chờ sau này có cơ hội anh sẽ từ từ giải thích cho em nghe được không?”
Mỗi lần nghe được hai chữ “Cẩm Tinh” qua điện thoại hoặc nhìn thấy trong tin nhắn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cô ít hơn nhiều so với khi nghe thấy trực tiếp.
Tô Cẩm Tinh dựa trên ngực anh, cảm nhận sự rung động khe khẽ truyền tới từ lồng ngực mỗi khi anh nói chuyện, bỗng nhiên cô rất muốn khóc.
Cô đã không được ôm như một bảo bối quý giá bao lâu rồi?
Trong ấn tượng từ lần trước, là khi cô vừa trở về nước từ Milan, chuyến bay của cô bị hoãn suốt bốn tiếng, khi đến nơi đã hơn ba giờ sáng rồi.
Cô tưởng rằng Tiêu Cận Ngôn sẽ ngồi trong một quán ăn nào đó trong sân bay chờ mình, nhưng không ngờ rằng vừa xuống máy bay đã nhìn thấy anh.
Sáng sớm rất lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng trên người, vành mắt hơi ửng đỏ, lặng im không nói mà lập tức xông tới ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô:
“Tiểu Tinh Tinh, hoan nghênh trở về làm vợ của anh.”
Khi đó cô cực kỳ đau lòng, xe đưa đón đã đưa những hành khách khác đi hết rồi. Cả người Tiêu Cận Ngôn bị gió thổi lạnh như băng.
“Tên ngốc, anh nên chờ em ở phòng chờ chứ.”
“Nhưng em sợ tối mà.” Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng ôm mặt cô: “Tiểu Tinh Tinh, sau này chỉ cần là nơi không có ánh sáng, dù em không nhìn thấy anh thì cũng đừng sợ hãi, bởi vì anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đến đón em.”