Đột nhiên, con gái bỗng nghẹn ngào nức nở bật khóc.
Tiêu Cận Ngôn như bừng tỉnh từ cơn mộng: “Viên Nguyệt làm sao vậy? Đói bụng hả? Tôi đi cho pha sữa cho con bé."
Anh ta vừa nhúc nhích thì đã bị bác quản gia gọi lại: “Cậu chủ, bộ cậu vui đến ngốc rồi hay sao? Hôm nay mẹ của bé Viên Nguyệt cũng tới, còn pha sữa cái gì chứ? Nhất định phải uống sữa mẹ!”
Bóng dáng của Tô Cẩm Tinh đột nhiên cứng đờ.
Tiêu Cận Ngôn cũng ngây cả người ra.
Bác quản gia nói: “Tiểu Tinh Tinh đi theo bác, phòng của cậu chủ nằm ngay bên cạnh này.”
Tô Cẩm Tinh không muốn đến phòng của Tiêu Cận Ngôn, nhưng con gái vừa khóc thì cả trái tim cô như bị ngâm trong dấm chua, chỉ có thể kiên trì đi theo bác quản gia vào phòng ngủ.
Chờ cô đi vào, bác quản gia lập tức lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Hà Hiểu Hiểu đậu xe xong thì hùng hùng hổ hổ chạy vào, nhìn mọi nơi lại không tìm thấy Tô Cẩm Tinh, lập tức sốt ruột gặn hỏi: “Tiêu Cận Ngôn, anh mang Phồn Tinh đi đâu rồi?!”
Tiêu Cận Ngôn vốn còn đang đắm chìm trong sự ấm áp vừa rồi, lập tức bị Hà Hiểu Hiểu cắt ngang, sắc mặt cực kỳ không vui: “Yên tâm, không lạc mất được.”
“Vậy cũng chưa chắc! Ngay cả đứa nhỏ mà anh cũng có thể cướp đi, còn có gì không làm được?”
“Tôi đã nói rồi, tôi là bố của Viên Nguyệt, Viên Nguyệt là con gái của tôi!”
“Vậy thì thế nào? Lúc anh nɠɵạı ŧìиɦ có nghĩ tới con gái mình không? Lúc anh lên giường với con trà xanh kia có nghĩ tới Phồn Tinh một mình nuôi Viên Nguyệt vất vả đến mức nào không?! Bây giờ còn giành con gái về, anh đã làm gì cho con mình hay chưa? Trừ con nòng nọc anh cung cấp ra thì anh còn có cống hiến gì?”
Tiêu Cận Ngôn bị cô ấy mắng liên tục mà nghẹn họng nửa ngày nói không ra lời.
Mặt anh ta sầm xuống, nói: “Sau này tôi sẽ làm tròn trách nhiệm một người bố.”
“Trách nhiệm một người bố? Ha ha, là tìm một người mẹ kế cho con bé đúng không?”
“Cô Hà!” Tiêu Cận Ngôn đã thật sự tức giận: “Cô đặc biệt chạy đến đây cãi nhau với tôi hay sao? Nếu là vậy thì mời cô đi ra ngoài, đừng làm ồn con gái của tôi!”
Hà Hiểu Hiểu đưa hai tay ôm ngực, kiên quyết nói: “Tôi sẽ không đi, tôi phải đợi Phồn Tinh, đưa cô ấy an toàn về nhà.”
Nói lên đây, Tiêu Cận Ngôn mới nghĩ tới: “Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
“Không biết.”
“Nói cho tôi biết.”
“Tôi không biết cái gì hết!” Hà Hiểu Hiểu cau mày nói: “Vợ của anh ở đâu mà anh không biết, tới hỏi tôi để làm gì?”
“…”
Hà Hiểu Hiểu lập tức mắng tiếp: “Nhưng cũng không sao, không có anh, Phồn Tinh cũng không cần chịu nhiều uất ức nữa, hiện giờ có người chăm sóc cho cô ấy, không cần Chủ tịch Tiêu là anh bận tâm, anh cứ ân ái yêu đương với con trà xanh kia là được rồi.”
Cả người Tiêu Cận Ngôn run lên, anh ta cả giận mà quát: “Có người chăm sóc cô ta? Ai? Là bố của đứa con hoang kia đúng không?”
“Cái gì mà con hoang? Tiêu Cận Ngôn, anh nói chuyện cẩn thận một chút!”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Cô biết được cái gì? Nói hết cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô giải quyết nguy cơ của nhà họ Hà.”
“Không cần!” Hà Hiểu Hiểu lập tức từ chối: “Nhưng nói cho anh biết cũng không có gì, bạn trai bây giờ của Phồn Tinh vừa đẹp trai lại có nhiều tiền, hơn nữa đặc biệt cưng chiều cô ấy, hơi về trễ một chút thì lo sốt vó lên, còn cố ý cho người tới đón.
Đúng rồi, còn có cặp nhẫn kim cương hôm nay trong tiệm trang sức nữa, anh ta không chút do dự đã trực tiếp chuyển mấy triệu đến, ai bảo Phồn Tinh thích kia chứ?”
“Cô nói, số tiền hôm nay cô ta mua nhẫn là người đàn ông kia cho?”
“Không thì thế nào?” Hà Hiểu Hiểu liên tục cãi lại: “Nhà họ Tô đóng băng hết chi phiếu của cô ấy, còn tra tấn mẹ của cô ấy trở nên suy yếu, ngay cả tiền khám bệnh cho mẹ mà Phồn Tinh cũng không có, nếu không phải ngày đó tôi vô tình gặp được cô ấy trong bệnh viện, có lẽ cô ấy thật sự cùng đường …”
Thì ra… Thật là như vậy sao?
Tiêu Cận Ngôn không tự chủ lấy tay ôm ngực, không biết vì cái gì mà nơi đó đột nhiên co rút đau đớn.
Cô thật sự đã đến bước đường cùng, cần vay tiền khám bệnh sao?
Nhưng mà… Rõ ràng Tuyết Duyệt nói, nhà họ Tô vẫn chu cấp cho cô, ngày đó gặp được cô ở biệt thự nhà họ Tô, bộ quần áo trên người cô cũng không phải rẻ, anh ta thật sự không ngờ rằng, Tô Cẩm Tinh lại phải sống gian nan như vậy.
Hôm nay hình như cô còn đau dạ dày, đau đến mặt trắng như tờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hơn nữa, rõ ràng cô sinh Viên Nguyệt chưa đến một tháng, đáng lẽ đang trong kỳ ở cữ, được chăm sóc thật tốt, nhưng lại phải bôn ba vì bệnh của mẹ mình.
Tại sao lại như vậy…
Hà Hiểu Hiểu thấy Tiêu Cận Ngôn vẫn không nói gì, tiếp tục bảo: “Tiêu Cận Ngôn, nếu hai người thật sự không còn tình cảm, cầm lên được thì bỏ xuống được, tôi cũng sẽ không nói gì, nhiều lắm là hơi tiếc nuối mà thôi.
Nhưng anh lại ngọt ngọt ngào ngào với người phụ nữ khác khi Phồn Tinh đang mang thai, có phải quá không ra gì hay không? Còn con giáp thứ mười ba kia nữa, lần trước tôi cũng không tiện nói ra, tự anh đến bệnh viện điều tra một chút sẽ biết, cô ta là một cô gái mang kho báu trên người, có vô số bí mật.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên: “Cô có ý gì?”
“Tôi không có ý gì, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở anh một câu, cẩn thận tương lai đi đổ vỏ dùm người ta đấy.
À, không đúng, lần trước bác sĩ nói, cô ta đã không có cơ hội làm mẹ, sinh non nhiều lần quá nên đã không thể mang thai.”
Tiêu Cận Ngôn theo bản năng cảm thấy không thích hợp: “Không có khả năng, Tuyết Duyệt từng mang thai con của tôi, sau đó thì bị Tô Cẩm Tinh làm sảy thai.”
Hà Hiểu Hiểu phì một tiếng bật cười: “Anh tin không?”
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh tin không? Cho dù Phồn Tinh hận anh đến mấy, cũng sẽ không ác độc ra tay làm một sinh mạng biến mất.
Cô ấy thích trẻ con đến mức nào, chắc anh rõ hơn tôi nữa mà.”
Đang nói một nửa, Tô Cẩm Tinh đã đi ra từ phòng ngủ.
Hà Hiểu Hiểu lập tức nghênh đón: “Phồn Tinh…”
"Suỵt”, Tô Cẩm Tinh ra hiệu cho cô ấy đừng lên tiếng, nhẹ giọng mà nói: “Viên Nguyệt đang ngủ.”
Hà Hiểu Hiểu tiến tới, dựa sát vào Tô Cẩm Tinh, nhìn cô bé nằm trong ngực của cô, không khỏi cảm thán một tiếng: “Không hổ là con gái của hai người, nhìn thật đáng yêu.”
Tô Cẩm Tinh cười khẽ: “Con bé sinh ra mới được hai ký, giờ mới có bao nhiêu ngày đâu, vậy mà tớ ôm lên nhắm được chừng ba ký rồi, con bé ăn mạnh thật, chắc tương lai cũng là một đứa ham ăn.”
“Ham ăn tốt, ham ăn có phúc khí, có phải không hả bé Viên Nguyệt? Ai nha con bé thật đáng yêu, Phồn Tinh, tớ muốn làm mẹ nuôi!”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Cận Ngôn một cái, không trả lời.
Bác quản gia đi ra từ phòng bếp, cất giọng mà nói: “Tiểu Tinh Tinh, đêm nay đừng đi được không? Trễ quá rồi, tôi nấu vằn thắn cho mọi người ăn, là tay nghề mà thím Trương dạy tôi đấy, hồi đó cô thích ăn nhất.”
Thím Trương…
Tô Cẩm Tinh hít vào một hơi: “Không cần, bạn của cháu đưa cháu trở về.”
Hà Hiểu Hiểu cũng lên tiếng trả lời: “Đúng đúng đúng, cháu đưa Phồn Tinh về, trễ đến mấy cũng không sao.”
Nhưng mà…
Tô Cẩm Tinh thật lưu luyến con gái.
Từ lúc con bé sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô được ôm con.
Bác quản gia nói con bé nghịch ngợm, thật ra nó rất ngoan rất thông minh, hình như biết được chỗ ngực bụng của cô có vết thương, cho nên không quấy chút nào cả, toàn bộ quá trình đều rất ngoan ngoãn, chỉ dùng đôi mắt đáng yêu nhìn cô mà cười.
Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má nhỏ thơm tho mềm mại của con bé, cực kỳ quyến luyến.
“… Viên Nguyệt, mẹ sẽ sớm tới đón con thôi, có được không, hả?”
Tiểu Viên Nguyệt bập bập môi, hôm nay là lần đầu tiên được uống sữa mẹ, con bé ngủ rất say, trong mộng còn chảy nước miếng.
Tô Cẩm Tinh nặng nề thở ra một hơi, trả Viên Nguyệt lại cho bác quản gia: “Bác quản gia, làm phiền bác chăm Viên Nguyệt mấy ngày nay, cháu sẽ nhanh chóng đón con bé đi.”
Bác quản gia ôm lấy cô bé, hơi nghi ngờ mà hỏi: “Đón đi? Đón đi đâu?”
“Đón đi…”
“Đón vào thành phố”, Tiêu Cận Ngôn cắt ngang lời của cô: “Nhưng còn rất lâu, đến lúc đó rồi nói sau.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Sẽ không lâu lắm, Tiêu Cận Ngôn, tôi sẽ nhanh chóng tìm được công việc, tranh thủ giành quyền nuôi nấng Viên Nguyệt.”
Dứt lời, cô lôi kéo Hà Hiểu Hiểu rời khỏi nhà cũ.
Cô không dám quay đầu lại.
Cô sợ vừa quay đầu sẽ không khắc chế nổi muốn ôm con gái, cuối cùng thì không dứt bỏ được.
Nhìn thấy bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt, bác quản gia hơi lo lắng: “Cậu chủ, thật sự không đuổi theo sao?”
Tiêu Cận Ngôn kiệt sức mà ngã oạch xuống ghế sa lon, lấy cánh tay che mắt lại, cả người như mất đi sức sống.
“Rốt cục cô cậu cãi nhau vì chuyện gì, sao lại làm căng thẳng đến như vậy…”
“Bác quản gia.”
Tiêu Cận Ngôn lập tức mở mắt: “Bác nói… Động tay động chân?”
“Tôi chỉ suy đoán mà thôi.”
Bác quản gia nói: “Lúc trước khi thím Trương còn sống, trong lúc vô ý tôi có nghe cô ta oán trách một câu, bảo là ngày mà ông bà chủ gặp chuyện không may, có người của tiệm 4S đến bảo dưỡng xe, còn phái một cô gái chạy từ xa đến đây, thật sự quá ức hiếp người khác.
Tôi chỉ nghĩ, cho dù là uống say cũng không đến mức hoàn toàn không có ý thức, có thể tông hỏng cả hai chiếc xe luôn hay sao? Có lẽ là lúc bảo dưỡng xe không cẩn thận đụng phải chỗ nào đó, xe không khống chế được, mới gây nên tai nạn nghiêm trọng như vậy.”.
TrướcTiếp