Hai chữ “tạm biệt” này thật mâu thuẫn.
Nó vừa hàm chứa niềm mong đợi ngày gặp lại, vừa ẩn chứa sự dứt khoát không bao giờ gặp lại nữa.
Trên đường đi, Tiêu Cận Ngôn cứ suy nghĩ về những lời cuối cùng mà Tô Cẩm Tinh nói với anh.
Nếu “tạm biệt” thật rồi, nói thì dễ đấy, nhưng trong đó chất chứa nỗi đau khổ chua xót của cô bao nhiêu thì anh lại cảm thấy hổ thẹn bấy nhiêu.
Tô Cẩm Tinh luôn như vậy.
Cô có cự tuyệt thì cũng cự tuyệt một cách vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh.
Cô có tức giận thì cũng tức giận một cách có kiểm soát.
Không giống như Dương Tuyết Duyệt, để thúc giục anh kết hôn và ép buộc thanh minh cho cái chết của thím Trương mà gần như cô ta đã mắc chứng cuồng loạn.
Đúng rồi, hình như Tô Cẩm Tinh đã bị mắc chứng cuồng loạn một lần.
Là lần tại căn biệt thự, lúc đó cô đã ra tay với Dương Tuyết Duyệt.
Anh vẫn còn nhớ rõ khi ấy Tô Cẩm Tinh giống như một con báo muốn ăn thịt người vậy.
Anh đã biết cô hơn mười năm nhưng chưa bao giờ thấy cô như thế.
Anh về đến ngôi nhà cũ thì trời cũng đã khuya.
Có lẽ lão quản gia đã đưa Viên Nguyệt đi ngủ rồi, anh đã làm quá nhiều chuyện sai trái nên không thể đánh thức con gái nữa.
Anh dựa vào thành xe, nhìn lên bầu trời đầy sao cho đến khi sắc trời dần sáng.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Đúng năm giờ sáng, lão quản gia thức dậy để pha sữa bột cho Tiểu Viên Nguyệt.
Khi ông ta vừa mở cửa đã thấy Tiêu Cận Ngôn về từ lúc nào, nhìn anh giống như một bức tượng thạch cao đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ông ta đi tới rồi nhìn theo ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn nhưng chẳng thấy gì ngoài những đám mây.
“Cậu chủ, cậu đang nhìn cái gì vậy?”
“Ngắm sao.”
Lão quản gia khó hiểu hỏi: “Cậu chủ, bây giờ trời đã sáng rồi.
Mặt trời đã ló dạng, làm gì còn có sao để ngắm chứ?”
“Có đấy.” Tiêu Cận Ngôn nói một cách chắc nịch: “Cẩm Tinh đã từng nói rằng những ngôi sao không hề rời đi mà chỉ bị ánh mặt trời che khuất thôi.
Chúng vẫn luôn ở đó, từ trước đến giờ chưa từng rời đi.”
Vẻ mặt của lão quản gia đầy lo lắng: “Cậu chủ, cậu đã gặp phải chuyện gì sao? Có phải Tiểu Tinh Tinh vẫn không chịu tha thứ cho cậu không?”
“…Cô ấy không tha thứ cho cháu là đúng.”
“Nhưng hai người yêu nhau nhiều như vậy thì nên ở bên nhau mới phải chứ.
Hơn nữa Viên Nguyệt đã ra đời rồi, hai người không muốn cùng nuôi nấng Viên Nguyệt lớn lên sao? Hay là tôi đã già rồi nên không thể hiểu được chăng? Có chuyện mâu thuẫn gì mà cãi nhau lâu và gay gắt đến như vậy chứ?”
“Không có gì, đều là do cháu không tốt.” Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi rồi nói: “Viên Nguyệt đã dậy chưa?”
Nhắc đến Tiểu Viên Nguyệt, khuôn mặt của lão quản gia lại đầy vẻ trìu mến: “Dậy rồi, mới sáng sớm đã dậy rồi.
Cậu chủ à, đứa bé này thật là ngoan.
Mấy đứa bé khác hễ đói bụng là gào khóc nhưng Tiểu Viên Nguyệt thì lại không như vậy.
Cô bé dậy rồi mà vẫn ngoan ngoãn nằm đó đợi cậu dậy, cứ nói chuyện bi ba bi bô.”
Một tia ấm áp lăn lõi trong lòng Tiêu Cận Ngôn: “Cháu đi pha sữa bột cho con bé.”
Ba ngày sau, Tiêu Cận Ngôn nhận được một email lạ.
“Xin chào chủ tịch Tiêu.
Tôi tên Diệp Lăng Phong, là luật sư đại diện cho cô Tô Cẩm Tinh.
Tôi sẽ toàn quyền đại diện cho cô Tô Cẩm Tinh để xử lý vụ ly hôn với anh.”
Diệp Lăng Phong, anh biết cái tên này.
Anh đã nhìn thấy anh ta trong bệnh viện một lần, Tiểu Dương vẫn luôn được anh ta chăm sóc ở nước M.
Anh kéo email xuống dưới cùng, tìm số điện thoại của công ty luật của họ và gọi điện.
Bên kia nhanh chóng nhấc máy nhưng họ lại nói bằng tiếng Anh: “Hello?”
“Xin chào, tôi là Tiêu Cận Ngôn.”
“… Anh đợi một lát ạ.”
Diệp Lăng Phong nhận điện thoại, anh ta đi tới ban công rồi mới nói: “Chào chủ tịch Tiêu, xin hỏi khi nào thì bên anh có thời gian để làm thủ tục ly hôn vậy?”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Anh là… tiên sinh đó sao?”
“Tiên sinh nào chứ?” Diệp Lăng Phong cũng lộ vẻ bối rối: “Chủ tịch Tiêu, anh đang nói cái gì vậy?”
Không phải là anh ta.
Không hiểu sao anh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
“Không có gì.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh vẫn còn ở nước M à?”
“Đúng, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả của việc xử lý vụ ly hôn.
Nếu ngày mai anh có thời gian thì hôm nay tôi có thể bay về.”
“Tôi muốn gặp con trai tôi.” Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn chứa đầy sự cầu xin tha thiết: “Cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Dương trong năm năm qua, nhưng tôi là bố ruột của nó.
Tôi… muốn gặp nó.”
Diệp Lăng Phong nghi ngờ nói: “Ai nói thằng bé là con ruột của anh? Thằng bé không phải con anh.
Nếu anh không tin tôi thì hãy đi làm giám định quan hệ cha con.
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến một bệnh viện nào đó ở nước M, tùy anh thôi.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ thở dài một tiếng.
Thì ra những lời Hạo Đặc nói trước đây, rằng tất cả các giám định ở nước M đều cho thấy Tiểu Dương không phải con ruột của anh, hóa ra là Diệp Lăng Phong đã ra tay.
“Là chính miệng Cẩm Tinh đã nói cho tôi biết.” Anh nói.
“… Cái gì, cô ấy đã nói với anh ư?”
“Ừ, Cẩm Tinh đã nói với tôi tất cả mọi chuyện rồi.
Tôi đồng ý ly hôn, nhưng tôi muốn gặp con trai tôi.
Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Tiểu Dương trong những năm qua.
Tôi đã mắc nợ hai mẹ con họ quá nhiều rồi.”
Diệp Lăng Phong cảm thấy choáng váng: “Chủ tịch Tiêu, hôm nay anh uống nhầm thuốc hay sao vậy? Lần trước khi tôi gặp anh ở bệnh viện, anh hoàn toàn khác với bây giờ.”
“Xin lỗi.”
“Anh không cần phải xin lỗi tôi, đó là anh mắc nợ Cẩm Tinh và Tiểu Dương.
Tôi rất thích Tiểu Dương nên có thằng bé bên cạnh cũng không khiến tôi cảm thấy phiền hà gì.
Ngược lại tính cách của thằng bé rất cởi mở, đã chữa lành bệnh cho tôi rất nhiều.
Hơn nữa đây là chuyện giữa tôi với Cẩm Tinh, không liên quan gì đến chủ tịch Tiêu.”
Tiêu Cận Ngôn do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói lại ba chữ đó: “Tôi xin lỗi.”
“Bây giờ nói chuyện này đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Chủ tịch Tiêu hãy sắp xếp thời gian và nói cho tôi biết khi anh đã thu xếp ổn thỏa.
Tôi sẽ về nước một chuyến để giúp Cẩm Tinh hoàn tất thủ tục ly hôn.
Từ nay về sau, cô ấy và anh sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nên anh đừng đến quấy rầy cô ấy nữa.
Và anh cũng đừng tới làm phiền cuộc sống hiện tại của Tiểu Dương.
Cứ như vậy đi, tôi còn có việc nên cúp máy trước đây.”
Tút tút tút…
Nghe thấy tiếng điện thoại bị ngắt vang lên, Tiêu Cận Ngôn sững sờ một lúc rồi mới cất điện thoại đi và tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Nhưng chưa được bao lâu thì Hạo Đặc lại gọi điện thoại đến: “Chủ tịch Tiêu, cô Dương lại gọi điện thoại đến ạ.”
Khuôn mặt của Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng vô cảm: “Cô ta nói gì?”
“Cô ấy nhờ tôi hỏi anh có phải đã chặn cô ấy rồi không? Cô ấy đã gọi điện thoại cho anh ba ngày nay rồi nhưng vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.”
“Đúng, tôi đã chặn cô ta rồi.
Còn hỏi gì nữa không?”
Hạo Đặc không ngờ rằng Tiêu Cận Ngôn lại trả lời dứt khoát đến vậy, anh ta như bị mắc nghẹn: “Hả? À, vâng.
Tôi sẽ gọi điện lại cho cô Dương.”
“Hạo Đặc.” Tiêu Cận Ngôn ngăn anh ta lại: “Anh nói với cô ta là tối nay tôi sẽ về.”
“Vâng.”
“Còn nữa, sau này anh cũng chặn cô ta đi.
Nói với quầy lễ tân của công ty là sau này không cần phải trả lời điện thoại của cô ta.”
“Vâng.”
Sau khi Tiêu Cận Ngôn xử lý xong đống công việc chất chồng trong ba ngày thì đã là buổi chiều rồi.
Tiêu Cận Ngôn chơi với Viên Nguyệt được một lúc mới cảm thấy tâm trạng đang bối rối của anh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có một số việc cũng nên kết thúc rồi.
Sau khi giao Viên Nguyệt cho lão quản gia, anh lái xe trở về căn hộ của Dương Tuyết Duyệt.
Vừa mở cửa ra, anh đã ngửi thấy một mùi khét trong phòng.
“Cận Ngôn, cuối cùng anh cũng về rồi!” Đôi mắt của Dương Tuyết Duyệt đỏ hoe.
Cô ta vẫn còn đeo tạp dề mà bước ra khỏi phòng bếp: “Vốn dĩ em muốn nấu một bữa thịnh soạn cho anh nhưng tài nghệ nấu nướng của em lại chẳng ra gì cả.
Chẳng những đồ ăn bị khét mà còn bị phỏng tay nữa.
Anh xem, vết bọng nước to quá này…”
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn qua những ngón tay của cô ta chẳng mảy may bị thương gì cả, anh lập tức nhìn đi chỗ khác.
“Nếu không làm được thì đừng làm nữa.”
Dương Tuyết Duyệt đuổi theo anh vào tận phòng khách, nhẹ giọng hỏi: “Cận Ngôn, có phải anh ghét em vì em vô dụng không?”
“Không phải.”
“Vậy thì tốt rồi.
Em còn tưởng rằng anh không muốn gặp em nữa.” Dương Tuyết Duyệt lại khẽ nói: “Mấy ngày nay em lại không thể liên lạc được với anh, có phải… Tô Cẩm Tinh lại cố tình giở trò lấy điện thoại của anh chặn em rồi không?”
Tiêu Cận Ngôn như sắp phát điên lên: “Cô còn biết cả ngày kỷ niệm của chúng tôi ư? Sao cô lại biết được? Cô biết từ đâu?”
“Em…”
“Nói!”.