“… Đừng có gọi điện cho tôi nữa! Cẩm Tinh đang ngủ rồi!”
“Không được, dựa vào cái gì chứ? Cẩm Tinh không muốn nói chuyện với anh, anh đường đường là một tên đàn ông trưởng thành rồi cơ mà, vậy nên hãy bỏ cái kiểu dông dài đấy đi.
Ly hôn thôi, làm gì mà cứ một hai phải đòi nói câu cuối mãi vậy…"
Ai đang nói chuyện thế?
Tô Cẩm Tinh từ từ mở mắt, cô phát hiện bản thân đã về phòng bệnh từ lúc nào không hay.
Cô nằm trên giường bệnh, Tiểu Viên Nguyệt nằm gọn trong lồng ngực cô đã tỉnh từ bao giờ, đôi mắt to tròn như quả nho của con bé ngước lên, long lanh nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, lòng Cẩm Tinh mềm nhũn, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nhỏ kia, ngay lập tức, tiếng cười khanh khách của cô bé vang lên.
“Cái đồ không tim không phổi nhẫn tâm này…" Cẩm Tinh nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Hôm qua suýt chút nữa mẹ đã bị con hù chết rồi đấy.
Con đúng là đồ ngốc mà, tại sao có thể uống mấy thứ đấy cơ chứ?”
Tiểu Viên Nguyệt ê a một tiếng, sau đó lại há to miệng ngậm lấy ngón tay mà cô đang chỉ chỉ.
“Cẩm Tinh!" Hà Hiểu Hiểu vội cúp điện thoại rồi chạy như bay tới, hốc mắt và mũi của cô ấy đều đỏ bừng hết cả: “Sao số cậu khổ quá vậy hả! Tớ mới ra ngoài có một buổi trưa thôi mà sao lại xảy ra chuyện vậy chứ…”
Cẩm Tinh nhìn bộ dạng hiện giờ của cô bạn thân, trong lòng thầm đoán có lẽ khi tới đây cô ấy đã khóc một trận to rồi.
Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay Hà Hiểu Hiểu, khuyên nhủ: “Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng tới bệnh viện chăm sóc tớ như vậy, chắc tớ đã làm chậm trễ nhiều việc của cậu lắm đúng không?”
“Không có gì mà chậm trễ, mà ngoài chuyện của cậu ra thì tớ chẳng có việc gì cả.
Hiện giờ tài chính của công ty bố tớ cũng rất ổn định, càng ngày càng phát triển, nhận được rất nhiều dự án.
Ông ấy còn mong tớ ngày nào cũng phải tới chăm sóc một ân nhân lớn là cậu đó."
“… Gì mà ân nhân lớn chứ…”
“Thì chẳng ân nhân lớn à! Lúc ở trường học cậu đã cứu tớ một lần, lúc trưởng thành cậu lại cứu cả nhà tớ một lần nữa.
Cẩm Tinh à, cậu là người bạn mà Hà Hiểu Hiểu tớ trân trọng nhất, sau này cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tớ nhất định sẽ giúp cậu hoàn thành thật tốt!"
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Vậy trước hết cậu hãy viết giúp tớ cái đơn từ chức rồi đưa cho tổng giám đốc Lục đi, tớ sợ mình sẽ không thể trở lại làm việc được nữa.”
“A, cái này…" Hà Hiểu Hiểu bỗng tỉnh táo hẳn lên, cô ấy hưng phấn nói: “Uầy tớ nói cậu nghe nha.
Lục Đình thật sự rất biết nhìn người đó, anh ta thấy cậu có năng khiếu sáng tạo nên cũng không đuổi việc cậu, ngược lại còn phá lệ, cho phép cậu có thể làm việc ở nhà, tiền lương thì vẫn tính như bình thường.”
Tô Cẩm Tinh nghe xong thì khẽ giật mình, cô hỏi lại: “Có thật vậy không?”
“Tại sao lại không chứ?" Hà Hiểu Hiểu vui vẻ, hào hứng kể: “Cẩm Tinh, để tớ kể cậu nghe cái này.
Bộ trang sức cậu thiết kế cho bà Phương lần trước ý, cậu không biết nó đang hot cỡ nào đâu! Chỉ mới buổi chiều hôm đó, bà Phương có tham gia một buổi đấu giá, bà ấy đã đeo bộ trang sức do cậu thiết kế tới, rồi xong, cậu có đoán được kết quả sau đó thế nào không? Tất cả các bà lớn và phu nhân ở đó đều thích bộ trang sức đến phát điên luôn! Và rồi, một đoàn người như ong vỡ tổ đổ xô đến tập đoàn trang sức Duy Nhất, chỉ đích danh rằng họ muốn mua bộ trang sức do cậu thiết kế, cũng từ đó mà tập đoàn trang sức Duy Nhất đã trở mình thành công, thu về lợi nhuận gấp nhiều lần!”
Tô Cẩm Tinh nghe xong có hơi hoảng hốt.
Thú thật, đối với những thiết kế của chính bản thân thì các nhà thiết kế là người hiểu rõ hơn ai hết.
Bộ trang sức Hắc Diệu Thạch do cô thiết kế quả thực rất đẹp, điểm này thì cô rất tự tin, hơn nữa khi đó cô chỉ vẽ trên bức tranh thôi đã thấy đẹp rồi, nên khi được chế tác chắc chắn sẽ còn rực rỡ lóa mắt hơn nữa.
Cô cũng dự đoán trước rằng bà Phương sẽ rất hài lòng với món đồ này, nhưng cô thực sự không ngờ nó lại có thể tạo nên tiếng vang lớn như vậy.
“Mà bà Phương đó đặc biệt yêu thích cậu nha, cứ hễ gặp ai là bà ấy lại khen ngợi cậu hết lời, vậy nên giờ trong giới mấy phu nhân giàu có sang chảnh đó, tên tuổi cậu nổi lắm.
Đến cả mẹ tớ cũng bị mấy chị em kia làm ảnh hưởng, giờ bà ấy còn đang ước được cậu thiết kế cho bộ trang sức đấy."
“Có thể chứ." Tô Cẩm Tinh lập tức trả lời: “Đó là mẹ cậu mà, bà ấy muốn kiểu gì thì chỉ cần nói với tớ một câu là được thôi.
Dù gì mấy ngày nay tớ cũng nằm ở phòng bệnh suốt, có việc gì làm đâu, có thể thiết kế cho bà ấy một bộ trang sức cũng tốt.”
“Trời ơi! Nếu mẹ tớ mà biết chắc chắn sẽ vui đến mức nhảy dựng lên ấy chứ!" Hà Hiểu Hiểu kích động nói: “Cậu có biết hiện giờ mấy đơn hàng của tập đoàn Duy Nhất dài đến khi nào không? Là sang năm đó! Xem ra Lục Đình còn có chút tình người, anh ta biết cậu đang bệnh nên cũng không ép cậu quá, liền thương lượng với khách hàng nói mỗi tháng cậu chỉ nhận một đơn hàng thôi.
Hiện giờ có đến hai, ba mươi bà lớn với các tiểu thư đài các phải cầm bảng thứ tự chờ cậu đó."
Hàng loạt tin tức tốt liên tiếp ập tới khiến Tô Cẩm Tinh có hơi bối rối nhẹ.
Thời điểm cô vẫn còn đi học ở Milan, khi đó đúng thật là cô đã nhận được rất nhiều lời khen từ các chuyên gia và giáo sư.
Họ nói cô rất có tố chất, nếu được dạy dỗ tốt thì sau này nhất định sẽ đạt được thành tựu đáng mong đợi trong ngành sản xuất trang sức thiết kế này.
Và dĩ nhiên, cô cũng rất tin tưởng vào thực lực bản thân, nhưng đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô lại được nghe những lời khen ngợi đó.
Khi thiết kế của cô đột nhiên lại được nhiều người thích một cách cuồng nhiệt như vậy khiến cô cảm thấy có gì đó không chân thật.
“Hiểu Hiểu, tớ…"
“Cẩm Tinh…" Hà Hiểu Hiểu nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói: “Cẩm Tinh, cậu nhất định phải sống cho thật tốt, nếu thế giới này mất đi một người tài năng vẹn toàn như cậu thì chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất rất rất lớn đó.
Ít nhất thì cậu cũng phải hoàn thành được hết mấy đơn hàng của những phu nhân và đám tiểu thư đài các kia đấy.
Có rất nhiều người thích thiết kế của cậu, chúng ta cùng kiên trì tới cùng đi, được không?”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh đau xót, khẽ gật đầu: “Được.”
Cô đương nhiên hiểu ý tứ mà Hà Hiểu Hiểu muốn truyền tới cô qua câu nói này.
Ung thư phổi giai đoạn cuối, cô đã không để chuyện này trong lòng mà bất chấp tất cả, nhưng có lẽ Hà Hiểu Hiểu đã rất sợ hãi.
“À đúng rồi, vừa nãy tên cặn bã họ Tiêu kia đã gọi điện cho tớ, anh ta nói đang ở Cục Dân Chính với luật sư để xử lý các thủ tục ly hôn.
Anh ta muốn nói với cậu vài lời cuối cùng, nhưng vì bị cậu chặn nên đã gọi điện cho tớ, muốn tớ đưa điện thoại cho cậu để nói chuyện, nhưng tớ đã từ chối anh ta rồi."
Tô Cẩm Tinh liếm liếm môi: “Ừ, vậy cũng tốt.”
“Cẩm Tinh, ly hôn được là tốt rồi, như vậy thì mấy cái xiềng xích trói buộc cậu cũng tự động mất đi.
Lúc đó cậu và Tiên sinh kia… cậu có thể đường đường chính chính đến bên anh ấy rồi."
Nhắc tới Tiên sinh, Tô Cẩm Tinh hỏi: “Hiểu Hiểu, cậu tới từ lúc nào vậy?”
“Tớ ấy hả, tớ đến đây lúc bảy giờ kém." Hà Hiểu Hiểu mở điện thoại mình ra rồi đưa cô xem: “Cậu xem, lúc sáu giờ tớ nhận được một tin nhắn, chắc là Tiên sinh gửi thì phải? Anh ấy nói nếu tớ rảnh thì hãy tới trông cậu, tớ thấy tin nhắn này nên lập tức lấy xe chạy qua đây luôn.”
Tô Cẩm Tinh nhìn dòng tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, đó là giọng điệu thường ngày của Tiên sinh.
Anh thực rất dịu dàng ôn hòa, nói chuyện hay làm việc đều đúng mực như vậy cả, ở cuối dòng tin còn nhắn thêm mấy chữ “Vất vả cho cô rồi” nữa.
“Cẩm Tinh, tên Tiên sinh này tớ thấy cũng không tồi đâu." Hà Hiểu Hiểu nói tiếp: “Ít nhất thì anh ấy đối xử với cậu rất tốt, để tớ nói cậu nghe, tên Trương Diệu kia hết đất diễn rồi, giờ vũ khí lớn nhất của người đàn ông chính là sự dịu dàng, lực sát thương chuẩn đét luôn.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười: “Ừ.”
“Còn nữa nha, đừng đọc mấy loại tiểu thuyết tổng tài bá đạo gì đó rồi nghĩ đàn ông phải bá đạo như thế mới nam tính, mới có vị đàn ông.
Nói thật, nếu trong đời sống sinh hoạt thường ngày, tớ thấy đàn ông dịu dàng điềm đạm mới là tốt nhất.
Người đàn ông đích thực không phải chỉ dựa vào vài câu nói thể hiện cho oai, mà nằm ở chỗ anh ta có thể dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ trong việc bảo vệ người phụ nữ của mình, đó mới là đàn ông đích thực."
Tô Cẩm Tinh không nhịn nổi, khẽ bật cười: “Hiểu Hiểu, cậu bị sao vậy? Thất tình hả?”
“Ha ha, là do nhớ tới mối tình đầu chứ sao nữa! Ha ha, tên người yêu cũ đó của tớ cũng giống như mấy kiểu tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, động một tí là sẽ cưỡng hôn hoặc là cưỡng ôm, tớ đi câu cá thì lại nói là sẽ bao thầu luôn ao cá, làm bộ làm tịch thấy ghét."
Khuôn mặt Hà Hiểu Hiểu lúc này viết rõ hai chữ ghét bỏ, còn Tô Cẩm Tinh nhìn vậy thì lại khẽ bật cười, tâm trạng cô cũng dần trở nên tốt hơn.
Ngay cả Tiểu Viên Nguyệt cũng vậy, rõ ràng cô bé này vừa mới bị rửa ruột tối hôm qua, cứ ngỡ là nó sẽ phải khó chịu mất mấy ngày chứ, kết quả hôm nay lại vui vẻ thế kia rồi, quơ tay quơ chân cười đùa đủ kiểu.
Đúng rồi, Tô Cẩm Tinh nhớ hôm qua y tá có dặn là sáng nay có thể cho cô bé ăn chút gì đó, tuy không thể ăn quá nhiều nhưng cũng không thể để bị đói được.
“Anh đã cho bé cưng uống sữa rồi, một lần là ba giờ đêm hôm qua, một lần là sáu giờ sáng hôm nay, em yên tâm nhé.”
Hà Hiểu Hiểu thò đầu ra nhìn: “Tiên sinh của cậu lại gửi tin nhắn hả?”
“Ừ.”
Tô Cẩm Tinh nhìn dòng tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, ngoài trời âm u như sắp mưa khiến tâm trạng cô có hơi đi xuống, cô nặng nề thở dài một hơi.
Cô đường đường là mẹ mà còn không cẩn thận bằng Tiên sinh.
“Cảm ơn anh, Tiên sinh.”
Đứa nhỏ này có vẻ rất thích cười.
Những bé gái thích cười thường sẽ gặp được nhiều may mắn.
Tô Cẩm Tinh cúi người ôm cô bé vào trong ngực mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt cô bé: “Con nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh, và nhớ là luôn giữ nụ cười trên môi như thế này nhé.
Mẹ không hy vọng con có thể trở thành cô chủ nhà họ Tiêu hay bất kì cái gì khác, mẹ chỉ mong con có thể sống mãi với nụ cười hồn nhiên như vừa rồi, như vậy thì dù mẹ có lên thiên đàng… cũng thấy mãn nguyện.”.