Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn Quý Phụ

Tôi thở dài một hơi.

Lâm Diêu bước đến gần, cố tình khoe chiếc nhẫn kim cương sáng ngời của mình: "Sở Lâm Lang, tôi sắp kết hôn. Bạn trai tôi hôm qua đã cầu hôn tôi.”

Tôi cười cười: “Xin chúc mừng”.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Chúng ta cùng tốt nghiệp cấp 3 và đại học, sau khi tốt nghiệp lại vào cùng một công ty. Cậu xem, bây giờ tôi sắp kết hôn, nhưng cậu vẫn..." Cô ta che miệng cười khúc khích một cách giả tạo : "Vẫn độc thân từ trong bụng mẹ."

Tôi hé miệng, muốn nói với cô ta rằng tôi thực sự đã kết hôn nhưng nhìn vào ngón tay trống của mình…

Quên đi, tôi có nói thì cô ta cũng không tin, thậm chí càng hăng hái hơn.

Lâm Diêu, bạn cùng lớp của tôi từ cấp ba đến đại học, thậm chí còn cùng vào một công ty sau khi tốt nghiệp.

Giống như cô bạn thân nhất của tôi đã nói, tôi và Lâm Diêu chính là nghiệt duyên!

Hồi cấp 3, cô ta suốt ngày khoe rằng bố cô ta giàu có như thế nào.

Ngoài việc thể hiện mình đồng thời cô ta còn dẫm lên tôi để thể hiện sự cao quý của bản thân.

Bố tôi là một huấn luyện viên boxing, cô ta miêu tả ông ấy là một gã ngu ngốc, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển và dễ gặp rắc rối.

Tôi nhịn.

Mỗi lần cô ta đưa cho tôi những món ăn vặt nhập khẩu đó, cũng sẽ nói: "Sở Lâm Lang, chắc cậu chưa bao giờ được ăn đồ ăn vặt ngon như vậy, không sao đâu, tôi cho cậu một ít. Gia đình chúng tôi có rất nhiều đồ ăn ngon mà cậu chưa từng được nếm thử.”

Quá khứ không nên nhắc lại.

"Cuối tuần này là sinh nhật lần thứ 60 của thầy Trần, con trai thầy Trần tổ chức tiệc chiêu đãi. Đến lúc đó cậu cũng nên đến đó phải không?"

Tất nhiên là tôi sẽ đi.

Thầy Trần không chỉ là ánh sáng dẫn đường mà còn là ân sư của tôi.

"Chậc, cậu không phải mỗi ngày đều mặc mấy bộ quần áo trên tao bao trị giá mấy chục tệ à, hiện tại mặc như vậy còn tạm. Đi dự tiệc của thầy giáo cũng đừng để mất mặt, nếu cậu không có váy, tôi có thể cho cậu mượn, nhưng đừng làm bẩn nó nhé ...."

Tôi ngắt lời cô ta: “Cám ơn, tôi không cần, tôi tự có biện pháp.”

Cô ta rất không vui khi bị tôi từ chối thẳng mặt: “Ồ, vậy ư, váy nhưng không hề rẻ, cậu có thể hỏi mượn ai được?”

Tôi mỉm cười nói: “Vậy thì cũng không liên quan đến cậu.”

Khi tôi tan sở, người bạn thân nhất của tôi là Ngân Ngân đã mời tôi đi ăn lẩu.

Tôi đang định kể cho cô ấy nghe về cuộc hôn nhân của mình.

Vừa đến quán lẩu, cô bạn thân của tôi đã đi thẳng vào vấn đề: "Đúng rồi Lâm Lang, mình có một đứa em trai..."

"Mình đã kết hôn rồi."

"Vẫn độc thân, cậu có... mẹ kiếp, cậu kết hôn?"

Cô bạn thân của tôi mở to mắt: "Kết hôn khi nào? Sao mình lại không biết? Không phải cậu lừa mình đấy chứ?”.

Tôi thở dài, lấy điện thoại ra đưa cho cô ấy.

Cô bạn thân của tôi nhìn mấy lần rồi cười lớn: “Bạn yêu, cậu hiện tại vì trốn tránh việc xem mắt, rất được nha, đến cả photoshop cũng quá giống!”

"Không phải photoshop, là thật đấy."

“Cậu cùng với chủ tịch tập đoàn Úc thị kết hôn phải không?” Tôi gật đầu.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi và nói: “Vậy tại sao cậu không đeo nhẫn kết hôn?”

Tôi:"......"

Mạch não tư duy của cô bạn thân tôi luôn rất độc lạ.

Cuối cùng, sau nhiều lần xác minh thì cô ấy rốt cuộc cũng tin lời tôi nói.

Cô ấy vỗ vai tôi với vẻ mặt vui vẻ của một bà mẹ già: “Con à, cuối cùng con cũng lấy chồng rồi, mẹ thực sự rất hạnh phúc…”

Tôi:"......"

"Nhân tiện, tuần sau là đại thọ 60 tuổi của thầy, cậu định tặng gì?"

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã tức giận nói: “Cái đuôi kia của Lâm Diêu đã vẫy cao lên trời rồi, đại thọ của thầy còn chưa đến, suốt ngày trong nhóm khoe khoang mình tài giỏi đến thế nào, sẽ chuẩn bị một bất ngờ lớn cho thầy. Bạn yêu, cậu bây giờ là con dâu hào môn rồi không thể để cô ta coi thường được!”

Tôi: “….”

Buổi tiệc gặp mặt ngày hôm đó, tôi từ sớm đã đến rồi.

Lâm Diêu khoác tay một người đàn ông bước vào, đúng lúc tôi đang xếp bánh.

Cô ta đi giày cao gót đến gần tôi với nụ cười khinh thường: "Sở Lâm Lang? Cậu đây là đã mẻ lại còn sứt à? Mua không nổi váy mới, liền đến đây làm phục vụ bàn à?”.

Tay tôi vẫn không ngừng, trả lời: “Đang thiếu người, mà tôi lại vừa hay rảnh rỗi”.

Cô ta lắc đầu thở dài: “Đây cũng chính là số phận của cậu .”

Người đàn ông bên cạnh cô ta hỏi: "Đây là ai?"

Lâm Diêu dường như đang giới thiệu tôi, nhưng thực chất là đang coi thường tôi, từng chữ từng chữ nói: “Ồ, bạn cùng lớp của em, hiện tại làm cùng công ty, hoàn cảnh gia đình cô ấy không mấy tốt, từ nhỏ đến lớn em đều giúp đỡ cậu ấy.”

"Em thật là cô gái tốt bụng và lương thiện!”.

Tôi: "..." Thức ăn cho chó này hơi ngấy.

Lâm Diêu chắc cảm thấy tôi chưa đủ thảm hại liền nói tiếp:

"Ồ đúng rồi , tôi quên nói với cậu một điều. Cuộc phỏng vấn với Sunny, sếp đã giao lại cho tôi rồi. Cậu sắp xếp thời gian gửi thông tin cho tôi.”

Cuộc phỏng vấn với Sunny, tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi, việc hiện giờ cô ta mới thông báo, là đợi chiếm tiện nghi từ tôi?

Nếu nhịn không nổi nói, tôi thực sự muốn ném cái bánh này vào mặt cô ta.

"Nhìn cậu bủn xỉn như này, chắc cũng không có quà gì để tặng thầy giáo đâu, không giống tôi, tặng cho thầy một quả đào vàng". Kèm đó là lời khen ngợi của bạn trai cô ta.

"Nói vậy, đào vàng có ăn được không, có uống được không? Không sợ gãy răng à?" Bạn thân của tôi đến dập lửa kịp thời.

"Quả nhiên, người phàm tặng đồ tục."

"Cậu... "

Tôi trấn an bạn thân: "Hôm nay là đại thọ của thầy, đừng cãi nhau, náo loạn lên không dễ nhìn.”

Nhấn Mở Bình Luận