Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hào Môn Quý Phụ

Lâm Diêu tỏ ra kiêu ngạo: “Hôm nay là đại thọ của thầy, tôi đã đặc biệt mời ca sĩ Trần Hảo Hảo. "

Bạn thân lạnh lùng nói: "Lâm Diêu, cậu đây là cố ý đối đầu với thầy phải không? Trần Hảo Hảo có tiếng xấu rất lớn. Thầy Trần ghét loại người này nhất. Cậu còn mời anh ta? Cậu đúng là học sinh ngoan của thầy!”

Lâm Diêu khịt mũi: "Không ăn được nho thì đừng nói nho chua. Ít nhất tôi có thể mời Trần Hảo Hảo. Tôi nghĩ Lâm Lang của cậu, đến cả cô quét rác cũng không mời được!”.

"Cậu..." Cô bạn thân của tôi liền bước tới.

Tôi cau mày. Bạn thân tôi nói đúng, thầy ghét những người như Trần Hảo, nếu anh ta đến, tâm trạng của thầy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Bạn thân tôi không chịu thua kém nói: “Cậu chỉ có thể mời được Trần Hảo Hảo, Lâm Lang của tôi còn có thể mời đến nam diễn viên xuất sắc nhất Úc Lâm!”.

Tôi: "..." Đại tỷ, chị đang làm gì vậy? Lời này có thể tùy tiện nói sao?

Tôi kéo mạnh cô ấy, nhưng cô ấy như điên rồi nói: "Không chỉ ảnh đế Úc Lâm, bảo bối nhà tôi còn có thể mời được cả Úc Hoành, còn cả đại họa sĩ…ngô ngô ngô”.

Tôi bịt miệng cô ấy lại, kéo sang một bên.

Bạn thân không chịu nhượng bộ: “Cậu ta đã cưỡi lên đầu cậu rồi, cậu còn không đánh trả, cậu là đồ ngốc à?”

Tôi bất lực: “Hôm nay là sinh nhật thầy.”

"Sinh nhật thì làm sao? Chúng ta chính là vả mặt thật mạnh trong bữa tiệc sinh nhật để cậu ta hiểu rằng nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Cậu bây giờ gọi cho anh yêu nhà cậu, bảo anh ấy đến giải cứu!”.

Tôi lắc đầu: “Tôi không biết rõ lắm về Úc Lâm, hơn nữa cậu ta lại là một ngôi sao lớn…”

Bạn thân nhìn tôi bằng ánh mắt hận sắt không thành thép.

Bữa tiệc bắt đầu.

Lâm Diêu bước đến gần hai chúng tôi, khoanh tay trước ngực rồi nói với vẻ mặt giễu cợt: "Đã một tiếng rồi, tại sao ngôi sao điện ảnh họ hàng nhà cậu còn chưa tới?”

Tôi không nói gì.

"Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự có năng lực này, xem ra cậu cũng chỉ là nói nhảm, khoác lác không sợ lè lưỡi, lại còn có thể mời ảnh đế đến, làm người ta chê cười."

Vừa dứt lời, cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, Úc Lâm mặc lễ phục chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người sững sờ trong mười giây, sau đó phát điên lên rồi.

Tôi cũng choáng váng.

Tại sao Úc Lâm lại ở đây?

"A a a a, là Úc Lâm, ảnh đế Úc Lâm!"

"Trời ơi, tôi tham dự tiệc sinh nhật, liền gặp được ảnh đế. Cuộc đời này với tôi là đủ rồi".

"Cậu ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn, chân tôi mềm rồi, tôi đây không phải là thấy thần tiên chứ?”

"Thầy giáo quả thật là thầy giáo, mặt mũi to như vậy, ngay cả ảnh đế cũng đến chúc mừng sinh nhật!”

…………

Tôi nhìn cô bạn thân của mình.

Bạn thân tôi lắc đầu: “Không phải mình, mình không có, cậu đừng trách nhầm mình”.

Nhìn thấy Úc Lâm xuất hiện, sắc mặt Lâm Diêu trở nên cực kỳ xấu xí.

Đôi mắt sắc bén của Úc Lâm nhìn thấy tôi, định gọi tôi là “chị dâu”, tôi lắc đầu, cậu ta cũng rất thông minh, phản ứng ngay lập tức.

Lâm Diêu vẫn đang giãy giụa: “Chậc, sao cậu có thể chắc chắn rằng cậu ta là do Sở Lâm Lang gọi đến? Có lẽ cậu ta và thầy giáo tình cờ quen biết nhau…”

"Lâm Lang, chị vừa gọi cho tôi, tôi liền đến ngay. Có phải hay không vẫn đến muộn rồi?”. Úc Lâm mỉm cười nói, giống như đang tranh công.

Tôi gọi cho cậu ta khi nào, đang định nói thì cô bạn thân của tôi đã lên tiếng: "Cậu xem, đây không phải là lời mời tới sao, Lâm Diêu phục hay không phục nha?"

Lâm Diêu tức giận.

Khi bữa tiệc kết thúc, thầy giáo gọi giữ lại một vài học sinh chúng tôi ở lại.

Thầy trả lại quả đào vàng cho Lâm Diêu.

Lâm Diêu mặt mũi nhịn không được nói: “Thầy, đây là tâm ý của em.”

Thầy giáo thản nhiên nói: "Nếu em đối với thầy có tâm ý, em sẽ không tặng tôi một quả đào bằng vàng. Em là thực sự muốn tặng quà cho tôi hay là muốn thể hiện bản thân?"

Lâm Diêu bị nói đến mức mặt đỏ bừng.

Cô ta vẫn không phục nói: “Ít nhất em cũng có tặng. Còn tốt hơn Sở Lâm Lãng đến tay không phải không?”

Úc Lâm ở một bên không nhịn được tức giận: “Ai nói chị dâu của tôi… Lâm Lãng tay không đến đây, cô ấy chính là tặng cho thầy giáo cô bức tranh của họa sĩ Thành Hiên!”.
Nói xong, trên tay cậu ta liền xuất hiện một bức họa.

Tôi: “…”

Cô bạn thân của tôi tiến lại thì thầm: “Em rể nhà cậu có phải là Doreamon phải không?”.

Lâm Diêu vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Thành Hiên là ai?”

Tất cả chúng tôi đều ôm trán.

Ngay cả bạn trai của Lâm Diêu cũng không thể chịu đựng được nữa, nói một cách yếu ớt: "Có phải hay không là đại họa sĩ Thành Hiên khó có thể tìm thấy?”. 

Nhấn Mở Bình Luận