Thân Giang Kiệt cảm thấy tình hình trước mắt quá mức kỳ quái, liền ra lệnh lục xét toàn bộ Chiêu Dương cung. Từng toán cấm vệ quân ra vào tấp nập, chỉ một lát sau, Tố Tâm, Tôn ma ma và Tiểu An đã được khiêng đến trước mắt Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt.
Vương Chi Lăng hoảng hốt nhìn bọn họ đều nằm im bất động, hai mắt nàng thể hiện rõ sự lo lắng. Một cấm vệ binh đứng gần đó, nhìn sắc mặt của Vương Chi Lăng, liền quỳ xuống thưa:
- Bẩm Bệ hạ, nương nương, ba người bọn họ vẫn còn sống, chỉ là không biết vì sao lại hôn mê không tỉnh.
Vương Chi Lăng thở hắt ra một hơi, rồi nhìn Thân Giang Kiệt. Ban nãy nàng bị dọa sợ một phen, cứ tưởng bọn họ đều đã bị kẻ gian hãm hại. Nàng ra lệnh mời Thái y đến, giúp ba người bọn họ nhanh chóng tỉnh lại.
Thân Giang Kiệt ra hiệu cho đám cấm vệ quân lôi tên nam nhân đang ngủ say như chết trên giường của Vương Chi Lăng xuống, bắt y quỳ ở giữa sân.
Hách Đằng vừa bị cấm vệ quân gọi tỉnh, y nhìn xung quanh mình, phát hiện ra chính mình thế mà lại nằm ở trong Chiêu Dương cung, còn Vương Chi Lăng lại chẳng thấy đâu. Dự cảm có chuyện không lành xảy ra, Hách Đằng tung chăn chạy ào ra ngoài sân, quả nhiên Thân Giang Kiệt đang ôm chặt Vương Chi Lăng trong tay, ánh mắt tràn ngập căm hận.
Thân Giang Kiệt ra lệnh bắt giữ lấy Hách Đằng, hai cấm vệ quân lực lưỡng ghìm chặt lấy y. Hách Đắng ngước đôi mắt đầy căm giận nhìn Vương Chi Lăng ở trong vòng tay của Thân Giang Kiệt.
Vương Chi Lăng vừa nhìn thấy Hách Đằng đã vội vùi mặt vào trong ngực Thân Giang Kiệt. Nàng không biết vì lí do gì y lại xuất hiện trong Chiêu Dương cung, nhưng nhìn tình cảnh của Tố Tâm, Tôn ma ma và Tiểu An cùng với sự việc xảy ra sáng nay, nàng đoán chừng có kẻ nào đó đã lợi dụng lúc Thôi Thái hậu rời đi để mà hãm hại nàng.
- Bệ hạ! – Vương Chi Lăng nhỏ giọng nỏi – Thần thiếp bị người khác tính kế.
Thân Giang Kiệt nhìn đôi mắt sưng húp của Vương Chi Lăng, nhớ đến chuyện sáng nay, hắn dù ghen tuông đến mất lí trí nhất thời, cũng không thể không hiểu ra căn nguyên của mọi chuyện. Tôn ma ma vừa mới tỉnh lại, đã dáo dác tìm kiếm Vương Chi Lăng, thấy nàng ở trong vòng tay Thân Giang Kiệt, tóc tai tán loạn, rồi nhìn đến Hách Đằng chỉ mặc đúng một trung y, đang bị ép quỳ giữa sân. Tôn ma ma sực nhớ lại chuyện đêm qua, lập tức dập đầu cầu xin Thân Giang Kiệt:
- Bệ hạ, nương nương bị oan, là có kẻ chuốc thuốc mê chúng nô tỳ, nhân lúc Chiêu Dương cung neo người mà hãm hại nương nương.
- Đúng vậy, Bệ hạ! – Tố Tâm cũng vừa tỉnh lại, nhận thấy tình thế quá bất lợi cho Vương Chi Lăng, liền quỳ gối, khẩn trương thưa – Nương nương ngày đêm mong ngóng Bệ hạ, chưa bao giờ có tâm phản bội người.
Thân Giang Kiệt đã sớm nhận ra sự việc có điểm nghi vấn, loáng thoáng nhìn thấy vật gì đó màu vàng nằm trong ngực áo Hách Đằng, một phần lộ ra bên ngoài trông như một tấm khăn. Vừa lúc, Tôn ma ma cũng để ý đến thứ đồ mà Hách Đằng cất giấu, nhanh tay lôi ra khỏi ngực y.
Cả Thân Giang Kiệt, Vương Chi Lăng lẫn Hách Đằng đều mở to mắt nhìn đồ vật trong tay Tôn ma ma. Chiếc yếm thêu kim nhãn phụng hoàng mà Vương Chi Lăng đánh mất cách đây vài tháng thế mà lại nằm gọn trong ngực áo của Hách Đằng.
- Bệ hạ, nhất định là có kẻ hãm hại thần thiếp. Chiếc yếm kia thần thiếp bị mất đã lâu…
- Trẫm biết!
Thân Giang Kiệt thấp giọng, ngắt lời Vương Chi Lăng, sau đó hướng mắt nhìn về phía Hách Đằng, nghiêm giọng nói:
- Hách Đằng vô sỉ, bỉ ổi, đánh cắp đồ của Hoàng hậu, còn dám xông vào Chiêu Dương cung, có ý đồ hãm hại Hoàng hậu. Tội chết không thể tha!
Vương Chi Lăng cũng liếc nhìn Hách Đằng, ánh mắt đầy sự chán ghét, khiến cho Hách Đằng ngỡ ngàng mà nhìn nàng rồi nhìn đến chiếc yếm lạ lẫm trên tay Tôn ma ma.
- Chi Lăng, ta không biết vì sao đồ vật của nàng lại nằm trong tay ta!
- Không phải ngươi? Vậy thì là ai? Ngoại trừ ngươi luôn ngày đêm mơ tưởng Hoàng hậu của trẫm, còn dám vì nàng mà kháng chỉ, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, thì ai dám cả gan xông vào Chiêu Dương cung tác oai tác quái?
Thân Giang Kiệt hét lớn, một chân tung cước đạp thẳng vào ngực Hách Đằng. Nếu không phải vì đang ôm Vương Chi Lăng trong tay, hắn đã hạ sát y từ lúc nhìn thấy chiếc yếm kim nhãn phụng hoàng của nàng nằm trong ngực áo y. Hách Đằng ngã xuống đất, ôm ngực đau đớn, đột nhiên nhớ lại lá thư mà nàng viết cho y trước đây, trong lòng chợt hiểu ra mọi chuyện. Y ngước mắt nhìn Vương Chi Lăng, trong mắt đầy bi thương và phẫn hận.
- Hóa ra nàng vì Bệ hạ, rắp tâm hãm hại ta, dồn ta vào chỗ chết!
Vương Chi Lăng mở to hai mắt, cảm thấy Hách Đằng trước mắt nàng như biến thành một con người khác, không còn là Hách thiếu tướng quân mà nàng vẫn từng ngưỡng mộ. Nhưgx điều y nói lúc này nàng càng không thể hiểu được.
Thân Giang Kiệt nghe thấy lời Hách Đằng vừa nói, liền nheo mắt nhìn y rồi lại liếc nhìn Vương Chi Lăng đang dịu ngoan nằm trong ngực mình. Hắn siết chặt tay, ghì chặt Vương Chi Lăng vào lòng như thể đang đánh dấu chủ quyền của mình đối với nàng, rồi nhỏ giọng hỏi:
- Hách Đằng nói như vậy là có ý gì?
Vương Chi Lăng khẽ lắc đầu, nàng cắn cắn môi mình, trong mắt đầy sự hoang mang.
Hách Đằng bị dồn đến đường cùng. Y vì Vương Chi Lăng mà mang theo quân lính, lấy cớ khởi nghĩa phục thù cho Hách gia để xông vào tận hoàng cung cứu nàng ra khỏi tình cảnh khốn cùng, thế mà nàng lại nhẫn tâm lừa gạt y, muốn đẩy y vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Hách Đằng không những mang tội tự ý xông vào hoàng cung, còn can tội hành thích Hoàng Hậu. Y đối với nữ nhân đang ở trong vòng tay của kẻ khác kia, hoàn toàn chỉ còn nỗi uất hận đến nghẹn ngào.
- Chi Lăng, bao nhiêu năm qua ta đối với nàng một lòng nhớ thương, chung thủy, quan tâm nàng từng chuyện nhỏ nhặt, dù nàng đã trở thành người của kẻ khác. Vì sao nàng đối với ta nhẫn tâm đến thế?
Hách Đằng vừa nói, vừa lôi trong ngực áo ra một lá thư nhỏ. Cấm vệ quân lập tức đoạt lấy, dâng lên cho Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng đón lấy lá thư, nhanh tay mở ra, ngạc nhiên nhìn toàn bộ lá thư đều viết bằng nét chữ của nàng. Vương Chi Lăng đưa lá thư đến trước mặt Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói với hắn:
- Bệ hạ, không phải thần thiếp viết, nét chữ này đúng là của thiếp, nhưng thiếp dám khẳng định đây không phải do thiếp viết.
Thân Giang Kiệt cúi đầu nhìn dáng vẻ khẩn trương xen lẫn chút hoảng sợ của Vương Chi Lăng, hắn biết chuyện sáng nay đã khiến nàng vô cùng sợ hãi. Thân Giang Kiệt cúi đầu hôn lên trán Vương Chi Lăng, trấn an nàng:
- Đừng sợ, trẫm sẽ điều tra rõ chuyện này.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, an tâm vùi mặt vào ngực Thân Giang Kiệt, lại âm thầm thở phào một hơi. Tinh thần hoảng loạn từ sáng đến giờ như được câu nói kia của hắn xoa dịu. Vương Chi Lăng nghĩ ngợi một lát, sau đó hướng về Hách Đằng mà nói:
- Hách Đằng, bổn cung không hề viết thư cho ngươi. Ngươi trúng kế của kẻ gian, xông vào tẩm cung của bổn cung, tiếp tay cho kẻ đứng đằng sau màn kịch này hãm hại bổn cung. Nếu chuyện hôm nay thành công mỹ man, kẻ vạn kiếp phục chính là bổn cung!
Hách Đằng sửng sốt nhìn Vương Chi Lăng, nét chữ cùng những lời mật ngọt kia rõ ràng là của nàng, đều là của nàng, sao y có thể không nhìn ra? Y không thể tin vào sự việc bày ra trước mắt mình, nàng nói muốn y mang nàng đi, giải thoát cho nàng khỏi cấm cung như chiếc lồng giam cầm này, cùng nàng cao chạy xa bay. Hách Đằng đột nhiên ngây ngốc cả người, toàn thân cứng đờ mà quỳ dưới đất, càng nghĩ càng không thể chấp nhận được chuyện này.
- Là nàng nói muốn ta mang nàng đi, nàng không muốn cả đời bị mất đi tự do. Trước đây nàng như con chim nhỏ yêu thích tự do, vì sao hiện tại…
- Hiện tại bổn cung yêu Bệ hạ! – Vương Chi Lăng lạnh lùng đáp lời – Bổn cung có thể vì chàng từ bỏ tất cả mọi thứ. Bổn cung không cần tự do, càng không cần ngươi.
Vương Chi Lăng nhìn nét mặt khổ sở của Hách Đằng, trong lòng vô cùng khó chịu. Những lời tàn nhẫn này nàng vốn không muốn đối diện y mà nói ra, nhưng hôm nay nếu nàng không trải cho hết lòng mình, nàng sẽ tàn nhẫn với phu quân của chính mình.
Thân Giang Kiệt ngạc nhiên cúi đầu nhìn Vương Chi Lăng, một làn hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa trong cơ thể hắn, lan đến cả tứ chi, khiến hắn vô cũng khoan khoái.
Giữa tình cảnh gượng gạo đó, đột nhiên trên trời xuất hiện một chùm pháo hoa. Hách Đằng giật mình nhìn lên không trung, đó là tín hiệu khởi binh mà y cùng với La Thái Hầu đã thống nhất với nhau từ trước.
“Vì sao lại là lúc này? Không phải là vẫn chưa đến lúc sao?”
Hách Đằng hoảng loạn sờ soạng khắp cơ thể mình, quả nhiên ngòi pháo đã bị ai đó đánh cắp từ lâu.
Vương Chi Lăng có chút sợ hãi, theo bản năng ôm lấy bụng, che chở cho hài tử bên trong mình, rồi nép sát vào ngực Thân Giang Kiệt. Thân Giang Kiệt cũng vừa ngước nhìn chùm pháo hoa, trong lòng có dự cảm không lành, nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy khá phấn khích. Nếu thực sự tín hiệu kia là của đám quân phản loạn, có lẽ là trận đánh đầu tiên của hắn, cũng là một cơ hội để hắn càn quét hết tàn dư Mậu gia và Hách gia. Hắn đã chuẩn bị trong hơn nửa năm qua, thời gian không đủ để có một đội quân tinh nhuệ, mạnh mẽ, nhưng cũng vừa lúc có thể dùng được rồi.
Đám cấm vệ quân theo ám hiệu của Thân Giang Kiệt, bắt đầu kéo đến Chiêu Dương cung mỗi lúc một đông. Bọn họ dàn thành trận, che chắn trước chỉ tử, bầu không khí căng thẳng chớp mắt đã bao trùm cả hoàng cung.