Nam Cung Hàn bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi là người của Võ Tông hay Thánh Tông thật, tộc Nam Cung sẵn sàng đối mặt với Tuyết tộc cùng ngươi, không chỉ như thế, tộc Nam Cung tuyệt đối không ngăn cản chuyện của ngươi và muội ta”.
Vèo!
Nam Cung Hàn vừa dứt lời, một thanh kiếm đã lao đến sát cổ họng cô ta.
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô gái có nhan sắc tuyệt thế trước mặt: “Muội muội trong miệng cô hệt như một món hàng, ai có thân phận lai lịch lớn mạnh thì cô đồng ý tặng cô ấy cho người đó, đúng không?”
Nam Cung Hàn nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Hàn cô nương, xin nhớ kỹ, Nam Cung Tuyết cô nương không phải món hàng, không phải ai có tiền có quyền thì có thể bán cho người đó. Từ nay về sau, chuyện của Nam Cung Tuyết cô nương là chuyện của ta… Nếu tộc Nam Cung ép cô ấy thêm một lần nữa, ta sẽ không khách sáo nữa đâu”.
Nói xong, hắn xoay người đi.
Vừa đi đến cửa, một cô gái bước ra từ bên cạnh, chính là Nam Cung Tuyết, vừa rồi cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của Diệp Quân và Nam Cung Hàn, cô ấy nhìn Diệp Quân không nói gì, nhưng trên khuôn mặt trắng trẻo đó lại có hai hàng nước mắt.
Diệp Quân khẽ nói: “Đi theo ta đi”.
Giúp người thì giúp đến cùng.
Hắn biết Nam Cung Tuyết ở lại đây thì chắc chắn số phận sẽ rất thảm thương.
Nghe Diệp Quân nói thế, Nam Cung Tuyết lập tức gật đầu: “Được”.
Diệp Quân dẫn Nam Cung Tuyết rời đi.
Xung quanh bỗng xuất hiện mấy chục khí tức cực mạnh, thấy thế Diệp Quân híp mắt lại, nhưng đúng lúc này mấy chục khí tức đó lại biến mất.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Nam Cung Hàn trong điện, sau đó dẫn Nam Cung Tuyết biến mất ở chân trời.
Trong điện, một ông lão đồ đen bỗng xuất hiện bên cạnh Nam Cung Hàn, ông lão nói: “Cô nghĩ hắn là người của Võ Tông và Thánh Tông thật sao?”
Khuôn mặt Nam Cung Hàn không cảm xúc: “Dù không phải là người của hai tông này thì lai lịch của hắn cũng không đơn giản”.
Ông lão đồ đen nói: “Đúng thế, người này không chỉ không sợ Tuyết Trần mà còn bình tĩnh thản nhiên khi đối mặt với tộc Nam Cung, chắc chắn là có chỗ chống lưng”.
Nam Cung Hàn lại lắc đầu: “Ông quên mất một việc”, ông lão hỏi: “Việc gì?”
Nam Cung Hàn nói: “Nhát kiếm mà hắn tung ra lúc nãy, Sơn bá, ông nghĩ nhát kiếm đó thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!