Diệp Quân cũng không tự chuốc vạ vào thân nữa, hắn nghiêng người quay lưng với Chấp Kiếm Nhân, nhắm mắt lại.
Chấp Kiếm Nhân cũng nằm xuống đất, nàng ta nhìn bức tượng cách đó không xa, cau mày.
Một lúc sau Chấp Kiếm Nhân cũng nhắm mắt lại như đi vào giấc ngủ.
Đêm khuya.
Ngoài ngôi chùa bỗng có tiếng bước chân.
Diệp Quân lập tức lật người lại nhảy lên, bước ra ngoài chùa, lướt mắt nhìn xung quanh tối đen như mực, cực kỳ yên tĩnh, chẳng có gì cả.
Diệp Quân cau chặt mày, tiếng bước chân vừa rồi rất rõ, không thể nào là giả nhưng lại không có người.
Có người đang đùa giỡn với mình ư?
Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh lùng, trầm tư hồi lâu, hắn xoay người quay lại vào trong chùa, lúc này Chấp Kiếm Nhân đang nhìn hắn.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chấp Kiếm Nhân, vừa rồi tỷ cũng nghe thấy tiếng bước chân đúng không?”
Chấp Kiếm Nhân không nói gì.
Diệp Quân thấy hơi đau đầu.
Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Đối phương vẫn còn ở bên ngoài”.
Diệp Quân sửng sốt, hắn lập tức vụt ra ngoài nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Đang ở trước mặt ngươi”.
Diệp Quân sởn tóc gáy: “Tỷ đừng dọa ta”.
Chấp Kiếm Nhân lạnh nhạt nói: “Thích tin hay không thì tùy”.
Diệp Quân nhìn trước mặt, chẳng có gì ở phía trước cả, có người đâu?
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân bỗng nhìn dưới đất, trên mặt đất bụi bặm có dấu chân.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Quân vội lùi vào trong ngôi chùa, hắn hoảng sợ nhìn bên ngoài: “Có người thật!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, chế giễu: “Nhìn bộ dạng khiếp sợ của ngươi kia, còn là vua của vũ trụ Quan Huyên nữa chứ, ngươi không thấy mình thất thố quá rồi sao?”
Diệp Quân bỗng nói: “Có phải đối phương không vào được không?”
Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Đã vào trong rồi, đang ở trước mặt ngươi đấy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!