Đó là một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặc áo bào trắng, đứng thẳng tắp như một thanh kiếm, tay trái đặt ngang eo, bên hông giắt một hồ lô rượu.
Người đó nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, bên môi treo một nụ cười nhẹ.
Diệp Quân ngập ngừng: “Cô cô?”
Nghe vậy, người phụ nữ hơi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười tuyệt đẹp: “Thông minh lắm”.
Cô cô!
Diệp Quân mỉm cười.
Hắn biết, ngoài một người cô thích mặc váy trắng, hắn còn có mấy người cô nữa. Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, hắn đã cảm thấy thân thiết vô cùng, bởi vậy mới bạo gan gọi một tiếng “cô cô”.
Người phụ nữ áo bào trắng liếc nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi càng thêm rõ nét: “Rất giống ca ca”.
Diệp Quân hỏi: “Cha con nhờ cô cô tới bảo vệ con sao?”
Người phụ nữ áo bào trắng cười nói: “Phải, nhưng cũng do ta muốn tới thăm con một chút”.
Nói đoạn, bà ấy xoa đầu Diệp Quân: “Lùi qua một bên, để cô cô đánh cho”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Cô cô, để con đánh trước với một người được không?”
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn Diệp Quân, thoáng kinh ngạc: “Đánh với một người?”
Diệp Quân gật đầu: “Bảy người cùng lúc thì hiện giờ con chưa đánh lại được, nhưng một thì con có thể thử xem”.
Người phụ nữ áo bào trắng nhìn hắn hồi lâu mới cười nói: “Cũng được”.
Diệp Quân cười cười rồi quay người nhìn về phía ông lão mặc áo đạo sĩ: “Cử một vị Mệnh Vận Đại Đế ra đấu đơn với ta, thế nào?”
Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vậy phải xem vị cô cô này của ngươi có thể ngăn cản sáu người chúng ta không đã”.
Ông ta vừa dứt lời, sau lưng đã xuất hiện một kiếm khí màu trắng phóng nhanh tới.
Ông lão mặc áo đạo sĩ nhíu mày, quay phắt lại, mở lòng bàn tay, một bức tường lửa cao nghìn trượng xuất hiện trước người.
Rầm!
Kiếm kia chém tới, bức tường lửa ầm ầm đổ sụp, sức mạnh ghê gớm đến độ đẩy văng ông lão mặc áo đạo sĩ ra sau mấy nghìn trượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!