Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

 Thấy ánh mắt Diệp Quân chứa chan tình cảm, trong lòng Chấp Kiếm Nhân chợt luống cuống chẳng biết làm sao, nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa mà vội quay đi, cố tỏ ra lạnh nhạt: “Ngươi chớ có suy nghĩ nhiều, mọi hành vi của ta đều không liên quan gì đến ngươi cả… Ngươi đừng có nghĩ nhiều quá, hiểu không?”  

 

Diệp Quân lắc đầu, định nói gì đó thì vị Vĩnh Sinh Đại Đế bên kia đã ngắt lời: “Nếu ngươi đã đại diện cho chính mình thì việc này dễ giải quyết rồi”.  

 

Vừa dứt lời, ông ta đã tung một quyền cực mạnh về phía Chấp Kiếm Nhân.  

 

Ầm!  

 

Một quyền này, mang sức mạnh khủng khiếp ập về phía Chấp Kiếm Nhân mãnh liệt như sóng thần, luồng sức mạnh này vừa xuất hiện, thời không bốn phía đã vỡ vụn và mai một trong khoảnh khắc.  

 

Chiêm Đài Nguyệt Già trông thấy thế, sắc mặt trở nên nặng nề, lùi lại phía sau mấy vạn trượng.  

 

Cảm thụ được sự khủng bố của luồng sức mạnh đó, đáy mắt Chấp Kiếm Nhân lóe lên một tia sáng lạnh, nàng ta dấn tới một bước, vung kiếm chém ra, trong tích tắc, một vùng kiếm quang vạn trượng xé toang không trung, lao đi.  

 

Nhưng vùng kiếm quang này vừa tiếp xúc với luồng sức mạnh của Vĩnh Sinh Đại Đế thì đã ầm ầm nát vụn, hóa thành hư vô, dư ba của nó đẩy Chấp Kiếm Nhân lùi xa mấy nghìn trượng. Khi dừng lại được, khóe miệng nàng ta đã lại trào máu tươi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.  

 

Thấy vậy, Chiêm Đài Nguyệt Già căng thẳng liếc nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế.  

 

Tộc Chiêm Đài sống ở Huyền Ngoa Giới, cách biệt với vũ trụ bên ngoài nên không có nhiều hiểu biết về thế giới ngoài đó, lúc này, Chiêm Đài Nguyệt Già đã phát hiện, cường giả bên ngoài quả thực quá đông.  

 

Vĩnh Sinh Đại Đế không tiếp tục tấn công, ông ta chỉ khẽ cười: “Thực ra ta cũng không có hứng thú gì với Chân vũ trụ các ngươi, tất nhiên là trừ vị Chân Thần - tín ngưỡng của Chân vũ trụ các ngươi, thật tình ta rất muốn gặp nàng ta một lần, xem xem thực lực của nàng ta có mạnh như lời đồn chăng”.  

 

Chấp Kiếm Nhân lau vệt máu trên khóe miệng, lại hóa thành nghìn vạn kiếm quang, trong nháy mắt, vô số kiếm khí tràn về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.  

 

Đối mặt với nghìn vạn kiếm khí hùng hậu đó, Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ khẽ cười, tay phải nắm thành quyền, đánh ra một đòn…  

 

Ầm!  

 

Thoáng chốc, nghìn vạn kiếm khí vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ lao về phía chân trời rồi tan biến.  

 

Chấp Kiếm Nhân một lần nữa bị đánh bay ngược trở lại.  

 

Vĩnh Sinh Đại Đế dùng một quyền đã đẩy lùi Chấp Kiếm Nhân, nhưng ông ta không tiếp tục ra tay mà chỉ nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Từ khi chúng ta gặp mặt đến giờ, ngươi vẫn luôn được người khác che chở, sao hả, ngươi vô dụng đến mức chỉ có thể núp bóng phụ nữ sao?”  

 

Diệp Quân không để tâm đến những lời khiêu khích của Vĩnh Sinh Đại Đế, hắn lao tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, lấy ra một viên đan dược cho nàng ta nuốt, sau đó nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe miệng nàng ta rồi mới quay đầu nhìn về phía Vĩnh Sinh Đại Đế: “Ông đã sống được bao nhiêu năm rồi?”  

 

Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, không đáp.  

 

Diệp Quân nhìn thẳng vào ông ta: “Ông đến từ thời đại văn minh Vĩnh Sinh, đến nay đã có hơn trăm triệu năm, hơn trăm triệu năm tu luyện, dù là con heo thì cũng có thể trở thành Đại Đế. Mà ta đây mới bao nhiêu tuổi? Đến nay mới mười tám, ta không cảm thấy ta đánh không lại ông là một việc mất mặt”.  

 

Vĩnh Sinh Đại Đế chằm chằm nhìn Diệp Quân, không nói.  

 

Diệp Quân tiếp tục: “Ngược lại, một kẻ đã sống hơn trăm triệu năm lại đi trào phúng một người mới sống mười tám năm, ta thấy như thế mới mất mặt đó”.  

Vĩnh Sinh Đại Đế cười cười: “Giỏi lí sự đấy, chỉ tiếc, giỏi nói đến mấy cũng chẳng ích gì, nắm tay phải đủ cứng mới được. Giống như lúc này, ngươi có nói hay đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì ngươi không đánh lại ta, ta có thể giết ngươi, nhưng ngươi không có khả năng nói chết ta”.  

 

Diệp Quân nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, cười khẽ: “Bây giờ ta mới hiểu nỗi khó xử của cha ta năm ấy, kẻ địch hùng mạnh hơn mình, nếu gọi người tới giúp thì bị gọi là vua dựa dẫm, không gọi người tới thì sẽ bị người ta chèn ép… Khi ấy, hẳn cha ta cũng rất khổ sở…”  

 

Nói đoạn, hắn khẽ lắc đầu, quay sang phía Chấp Kiếm Nhân. Chấp Kiếm Nhân nhìn hắn: “Ông ta đã khôi phục chí ít một nửa thực lực rồi, ngươi đi đi, về vũ trụ Quan Huyên”.  

Nhấn Mở Bình Luận