Bất chợt, Từ Nhu kéo ống tay áo hắn một cái.
Diệp Quân quay sang nhìn nàng ta, Từ Nhu nói nhỏ: “Giận sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Trong đêm tối, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nhưng không nói thêm điều gì.
Cảm thụ được ánh mắt của Từ Nhu, Diệp Quân suy tư một chút rồi cười khổ: “Trước kia chúng ta từng chung sống, ta còn tưởng tỷ cũng có ý với ta… hẳn là ta đã nghĩ nhiều rồi…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Bất kể thế nào, mục đích cuối cùng của ta đều là giúp đỡ Chân tỷ… cho nên ta tin rằng, chúng ta có thể cư xử với nhau như bạn bè, hoặc là đồng bạn hợp tác”.
Từ Nhu chỉ liếc nhìn Diệp Quân, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng lời đã dâng lên khóe môi lại vẫn không sao thốt ra khỏi miệng.
Diệp Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chân trời đã hửng sáng, hắn quay sang nhìn Từ Thụ, Từ Thụ vẫn còn đang say giấc.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Quân rời giường, vào phòng tắm, tạt nước lạnh rửa mặt. Khi hắn đi ra, Từ Thụ và Từ Nhu đều đã dậy đang đứng chờ hắn.
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Muốn đi mà không từ giã sao?”
Diệp Quân cười nói: “Sao thế được? Với cả, ta chỉ đến đế quốc Vĩnh Dạ một thời gian ngắn, đàm phán được thì tiếp tục, không thể thì bọn ta sẽ về luôn”.
Từ Thụ đi tới trước mặt Diệp Quân, nhẹ nhàng sửa sang lại áo cho chỉnh tề, sau đó nói khẽ: “Qua bên đó phải cẩn thận chút, thấy tình hình không ổn nhớ chạy đi ngay, biết không?”
Diệp Quân cười nói: “Yên tâm, ta đi cùng chủ nhân bút Đại Đạo mà. Ông ta đã lăn lộn khắp chốn bao nhiêu năm rồi mà còn sống khỏe, chắc chắn phải có tài riêng”.
Từ Thụ gật đầu: “Bất kể thế nào, vẫn phải cẩn thận chút”.
Diệp Quân gật đầu, vòng tay ôm lấy Từ Thụ: “Hãy chăm sóc bản thân cho tốt, cả đứa nhỏ trong bụng nữa, nếu gặp nguy hiểm, phải đến ngay vũ trụ Quan Huyên tìm An tiền bối…”
An Nam Tịnh!
Sau lưng bà ấy là ai?
Là ông nội!
Từ Thụ chỉ lẳng lặng gật đầu.
Diệp Quân hôn nhẹ lên môi Từ Thụ một cái rồi nhìn sang phía Từ Nhu, cười nói: “Từ Nhu cô nương, Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên cùng với Tiểu Thụ đành làm phiền tỷ để mắt vậy”.
Nói xong, hắn không dùng dằng thêm nữa mà lập tức xoay người, biến mất khỏi đó.
Từ Nhu cúi đầu trầm mặc.
Từ Thụ đột nhiên kéo tay Từ Nhu, lòng âm thầm thở dài, cũng không nói gì.
Nàng ta biết, một câu ‘Từ Nhu cô nương’ của Diệp Quân… đồng nghĩa với việc từ đây hắn chỉ coi Từ Nhu là bạn, hoặc là đồng bọn cùng hợp tác.
Không muốn nghĩ nhiều hơn, Từ Thụ nhìn quanh nhà rồi giục: “Nhị tỷ, chúng ta đi thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!