Tần Quan nghe vậy thì cảm thấy chua xót trong lòng, bao lời trách cứ ở bên miệng bèn không nói ra được.
Diệp Quân rõ ràng đang dùng lời nói để gây khó dễ.
Tiểu Tháp thở dài: “Cái thằng này, ta chịu phục”.
Nhị Nha lại nghĩ: Thằng cháu này ghê phết, sau này phải cẩn thận đề phòng mới được!
Tâm cơ hơi bị kinh.
Ngao Thiên Thiên thì lắc đầu bật cười.
Tần Quan nhẹ giọng nói: “Dù sao thì không được phụ lòng Thiên Thiên. Tình nghĩa con bé dành cho con thế nào, con là người rõ nhất”.
Diệp Quân nắm tay cô gái kế bên, cười nói: “Mẹ yên tâm, con có phụ ai cũng không phụ Thiên Thiên”.
Ngao Thiên Thiên nghe vậy thì lòng vui như nở hoa, cười lên thật tươi.
Tần Quan lắc đầu cười.
Diệp Quân vội lái đề tài đi: “Mẹ kể con nghe về Quá Khứ Tông đi”.
Phải nhanh chóng đổi chủ đề, bằng không khéo sẽ có chuyện thật.
Nụ cười biến mất khỏi mặt Tần Quan: “Mẹ đã âm thầm cho người điều tra. Họ bí ẩn đến nỗi người của mẹ cũng không thể tra rõ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Đến thế cơ à?"
Tần Quan gật đầu: “Phải, bí ẩn và mạnh hơn mẹ nghĩ nhiều”.
Diệp Quân: “Quan trọng là Tông chủ của họ...”
Hắn vẫn rất kiêng kỵ người phụ nữ áo bào trắng kia.
Tần Quan cười: “Người đó sẽ không ra tay với con, bằng không thì chính là phá vỡ luật lệ”.
Diệp Quân tò mò: “Khi đó thì sẽ thế nào ạ?"
Tần Quan không đáp mà chỉ cười nói: “Để mẹ dẫn con đi nơi này”.
Diệp Quân: “Nơi nào?"
Tần Quan: “Giang sơn mẹ giành lấy cho con”.
Diệp Quân: “...”
Dưới sự hướng dẫn của Tần Quan, mọi người rời khỏi đại điện.
Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người ngồi Truyền Tống Trận đi tới một thế giới tinh vực không rõ.
Vừa mới đến thế giới không rõ này, Diệp Quân đã phát hiện thế giới này khá đặc biệt, chẳng mấy chốc, sắc mặt hắn thay đổi.
Vì hắn phát hiện, tốc độ thời gian trôi qua của nơi này khác với thế giới bên ngoài.
Tần Quan cười nói: “Phát hiện rồi à?”
Nét mặt Diệp Quân nặng nề: “Thời gian của nơi này…”