Hắn chém ra nhát kiếm này, nắm đấm vạn trượng ấy đã bị hắn chém nát bấy vỡ tan.
Khi nắm đấm vỡ tan, kiếm của Diệp Quân phóng tới trước mặt người đàn ông trung niên, mà đúng lúc này, tay phải của ông ta vươn về phía trước, ngàn vạn kim quang bộc phát ra từ nắm đấm, trong nháy mắt nhấn chìm Diệp Quân.
Nhưng ngay giây tiếp theo….
Phụt!
Một luồng kiếm quang phá tan vô số kim quang ấy!
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của người đàn ông trung niên co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được, ông ta không dám lấy cứng đối cứng chống lại kiếm này của Diệp Quân nữa, liên tiếp lùi về phía sau, mà Diệp Quân lại đuổi theo sát sao, kiếm quang chém vỡ vũ trụ tinh hà, chém thẳng về phía người đàn ông trung niên.
Hắn không đánh được bốn thần tướng, nhưng chỉ một thần tướng thì hắn không sợ.
Thấy Diệp Quân cầm kiếm dồn mình vào chỗ chết, trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ hung ác, ông ta chắp tay lại, miệng niệm thần chú bí ẩn cổ xưa, giây tiếp theo, vô số kim quang phóng ra từ cơ thể ông ta!
Diệp Quân vừa mới phóng tới trước mặt người đàn ông trung niên, thấy vô số kim quang này, hắn lập tức giơ tay chém ra một kiếm.
Bùm!
Sau khi kim quang và kiếm quang bộc phát, cả hai cùng rút lui.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, ông ta đang định ra tay lần nữa, nhưng lúc này, thần tướng ở nơi xa lại chỉ vào Diệp Quân gầm lên giận dữ: “Thiên phạt”.
Ầm!
Thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân tách ra, tiếp đó một luồng kim quang phóng xuống, bao phủ lấy hắn, trong nháy mắt cơ thể Diệp Quân bắt đầu từ từ bị hủy diệt.
Thấy thế, Diệp Quân nhíu mày, hắn phất tay áo, chém ra một luồng kiếm quang, nhưng kiếm quang của hắn vừa mới tiếp xúc với kim quang kia thì đã vỡ vụn.
Diệp Quân hơi sửng sốt.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười khẩy: “Đây chính là thiên phạt, sức mạnh phàm nhân của ngươi làm sao có thể phá được?”
Diệp Quân giơ tay chém xuống một nhát.
Phập!
Kim quang lập tức bị phá vỡ!
Hắn lại chém thêm một kiếm nữa.
Ầm!
Kim quang kia lại vỡ tan.
Thấy điều này, người đàn ông trung niên hơi sững sờ.
Diệp Quân hờ hững nhìn ông ta: “Thiên phạt chỉ có thế này thôi hả?”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định lên tiếng, nhưng Diệp Quân không muốn nhiều lời với ông ta, trực tiếp hòa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Phập!
Nơi đây lập tức có kiếm quang lóe lên.
Phía xa, người đàn ông trung niên như cảm nhận được điều gì, con ngươi co rụt lại, ông ta liên tục lùi về phía sau.
Hiện tại ông ta không dám lấy cứng đối cứng chống lại kiếm của Diệp Quân, kiếm này quá mạnh, chạm vào không chết thì cũng bị thương.
Thấy người đàn ông trung niên chỉ rút lui không chiến đấu, Diệp Quân cau mày, nhìn ông ta: “Các người chỉ biết trốn chạy thôi à?”
Đối mặt với sự trào phúng của Diệp Quân, người đàn ông trung niên cũng không tức giận, ông ta nhìn kiếm trong tay hắn: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng thanh kiếm này”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn cất kiếm Thanh Huyên đi, đổi thành Thánh kiếm Hiên Viên, sau đó một lần nữa lao về phía người đàn ông trung niên.