Nói đến đây bà ấy dừng lại.
Diệp Quân nghe xong lại hơi khiếp sợ.
Mẹ kiếp!
Sao hắn lại thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Cô cô này thật sự theo hắn đến đánh Quá Khứ Tông ư?
Bà ấy sẽ không bán đứng hắn chứ?
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, thầm nói trong lòng: “Tháp gia, Tiểu Tịnh cô cô có đáng tin không?”
Tiểu Tháp im lặng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Trước đây bà ta là thổ phỉ, ngươi nói xem có đáng tin không?”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “…”
Làm thổ phỉ?
Nghe Tiểu Tháp nói vậy, Diệp Quân sững sờ.
Xong đời rồi!
Tiểu Tịnh cô cô sẽ không mang hắn đi tặng đấy chứ?
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Tiểu Tịnh bên cạnh, Tiểu Tịnh mỉm cười, nhưng lúc này, Diệp Quân lại cảm thấy nụ cười này hơi kỳ lạ.
Diệp Quân thầm nghĩ: “Tháp gia, hay là chúng ta chuồn đi?”
Hắn thấy đến Quá Khứ Tông không khác gì lao đầu vào chỗ chết.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi không thấy muộn rồi sao?”
Diệp Quân: “…”
Lúc này, Tiểu Tịnh quay lại nhìn Diệp Quân: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Tịnh cô cô, hay là chúng ta gọi thêm người nhé?”
Tiểu Tịnh xua tay: “Không cần, chúng ta hợp lực đã là thiên hạ vô địch rồi”.
Diệp Quân trầm mặc.
Hắn rất muốn nói cô cô chém gió thì đừng dẫn theo hắn đi cùng!
Nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Tiểu Tịnh cô cô trong có vẻ hiền từ, nhưng trực giác nói với hắn rằng đối phương không phải người tốt.
Chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất ở cuối Tuế Nguyệt trường hà.
…
Ở một diễn biến khác.
Lúc này, mấy người Diệp An vẫn đang chiến đấu với Hàn Lăng.
Dưới sự kêu gọi của Tiểu Bạch, các nhóm Thiên Đạo ngày càng nhiều, đám kỵ binh Cổ Long phía Hàn Lăng bị áp chế hoàn toàn, lần lượt rút lui.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!