Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

 Thiên Mệnh Váy Trắng đặt tay phải lên vai Diệp Quân, nhẹ ấn một cái, nháy mắt, lực huyết mạch của cả ba dòng huyết mạch trong người Diệp Quân đã bị bà ấy từ từ trấn áp xuống, nhưng chỉ giây lát sau, chúng lại điên cuồng phản kháng, trỗi dậy, đẩy lùi kiếm thế của Thiên Mệnh Váy Trắng.  

 

Thấy thế, đáy mắt Thiên Mệnh Váy Trắng toát lên một tia kinh ngạc.  

 

Quả thực phải khẳng định rằng trong thời gian đại chiến cùng Diệp Quân, thực lực của Diệp Quân đã khiến bà ấy thật sự thấy khiếp sợ, đặc biệt là ba loại lực huyết mạch này, chúng dường như vô cùng vô tận, chỉ cần Diệp Quân duy trì ý chí chiến đấu, chiến lực sẽ liên tục tăng mạnh.  

 

Đến lúc này, bà ấy không thể không nghiêm túc đánh với Diệp Quân.  

 

Đây mới là tình trạng Diệp Quân không dung hợp cùng Ngao Thiên Thiên, chứ nếu hai người đã dung hòa, chỉ sợ chiến lực của Diệp Quân sẽ còn tăng lên khủng bố hơn nữa.  

 

Không có thời gian nghĩ nhiều, Thiên Mệnh Váy Trắng tiếp tục dồn sức trấn áp ba loại huyết mạch trong Diệp Quân.  

 

Không biết phải qua bao lâu, Diệp Quân mới từ từ khôi phục như thường.  

 

Hắn chậm rãi mở mắt, vừa nhìn thấy Thiên Mệnh Váy Trắng, hắn vội ngồi ngay dậy, nhìn xuống người mình, lúc này, khắp người hắn đã lan đầy các loại hoa văn. Diệp Quân vội nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Cô cô, thân thể con thế là thành công rồi?”  

 

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Chín phần”.  

 

Diệp Quân ngạc nhiên: “Chín phần?”  

 

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu, liếc nhìn những đường hoa văn trên người Diệp Quân rồi nói tiếp: “Hiện giờ con thử cảm thụ thân thể của mình xem sao”.  

 

Diệp Quân nhắm mắt, tay phải siết chặt.  

 

Ầm!  

 

Bất chợt, hắn cảm nhận được một sức mạnh khủng bố từ sâu bên trong thân thể ầm ầm tràn ra như thủy triều, thân thể là đầu nguồn, sức mạnh kia như vô cùng vô tận, cảm giác tương tự như khi kích hoạt huyết mạch phong ma.  

 

Sức mạnh phàm nhân!  

 

Diệp Quân hưng phấn nói: “Cô cô, đây chính là sức mạnh phàm nhân mà truyền thuyết nhắc tới đó sao?”  

 

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Cũng coi như thế”.  

 

Diệp Quân nhanh chóng nhận ra điều khác thường trong lời nói của Thiên Mệnh Váy Trắng: “Cũng coi như?”  

 

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Huyết mạch phàm nhân của con có được do kế thừa mà không phải do chính con lĩnh ngộ, bởi vậy chỉ có thể tính là huyết mạch phàm nhân hậu sinh chứ không phải huyết mạch phàm nhân bẩm sinh, nếu ta đoán không sai, huyết mạch phàm nhân của con sẽ có những khác biệt nhất định so với người đó”.  

 

Diệp Quân trầm mặc.  

 

Thực ra hắn cũng đã nghĩ tới vấn đề này trước đây.  

 

Cô cô là do nghịch thiên mà đi mới có huyết mạch phàm nhân cùng thân thể phàm nhân, còn mình, chẳng làm gì cũng có huyết mạch phàm nhân…  

 

Hắn cũng từng nghĩ, chỉ sợ huyết mạch phàm nhân trong mình sẽ không được mạnh lắm.  

 

Huyết mạch phàm nhân: “…”  

 

Hiện giờ, nghe Thiên Mệnh Váy Trắng nhận định, hắn càng thêm khẳng định ý tưởng của mình, huyết mạch phàm nhân trong mình nhất định sẽ có điều khác biệt so với huyết mạch phàm nhân của cô cô váy trắng.  

 

Thiên Mệnh Váy Trắng lại nói: “Hiện giờ thân thể phàm nhân của con còn chưa hoàn toàn thành công là bởi vẫn còn thiếu chút gì đó, ta cảm thấy thế, nhưng ta cũng không biết rốt cuộc là thiếu cái gì, chỉ cảm giác rằng dù tiếp tục chiến đấu cũng không thể vượt qua bước cuối cùng…”  

 

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Liệu có phải còn thiếu ngộ?”  

 

“Ngộ?”  

 

Thiên Mệnh Váy Trắng ngạc nhiên.  

 

Diệp Quân gật đầu: “Con cũng cảm thấy thân thể mình cùng với huyết mạch phàm nhân dường như đã đạt tới một cực hạn, muốn vượt qua được cực hạn này nhờ chiến đấu và tu luyện thôi thì chỉ e không được. Giống như huyết mạch phong ma ấy, chỉ có triệt để tiến vào trạng thái phong ma thì mới có thể phát huy uy lực chân chính của nó… Huyết mạch phàm nhân này, chỉ e cũng cần một cơ hội như thế”.  

 

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Cái này phải trông chờ vào con rồi”.  

 

Diệp Quân lắc đầu cười: “Trước con có gặp cô cô váy trắng, chỉ tiếc lại không hỏi han học tập thêm”.  

 

Nói đến đây, đáy mắt hắn chợt thoáng một tia lo âu.  

 

Cô cô váy trắng!  

 

Không biết cô cô đã thoát khỏi tay Ác Đạo được chưa?  

 

Nghĩ vậy, lòng Diệp Quân lại chồng chất thêm áp lực…  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận