Từ Nhu nhẹ nhàng nói: “Từ sau khi ngươi nhận tổ quy tông, ngươi luôn khiến ta cảm thấy xa lạ, nhưng ta có thể hiểu, trên đời này, ai có thể giữ mãi sự tỉnh táo? Ai chưa từng lạc lối? Ta vẫn đang đợi…”
Nàng ta mỉm cười: “May là ta đã đợi được ngươi, chàng trai từng ở thành Hoang Cổ…”
Cuộc đời là một quá trình tu hành.
Trong con đường tu hành này, không ai có thể giữ mãi bản tính của mình, mãi mãi là thiếu niên trước kia.
Ai cũng có lúc mờ mịt.
Người nào rồi cũng có lúc mất phương hướng.
Dĩ nhiên Diệp Quân cũng thế.
Hệt như một người ăn xin bỗng thừa kế gia tài cả hàng tỷ, hắn có thể vẫn giữ được tỉnh táo sao?
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ nói: “Tỷ vẫn luôn đợi ta sao?”
Từ Nhu gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tỷ không giận à?”
Từ Nhu nói: “Giận chứ nhưng ta có thể hiểu được, vì ai cũng có thời trẻ tuổi mà”.
Ai cũng có thời trẻ tuổi.
Diệp Quân nắm tay Từ Nhu, hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Từ Nhu cũng không chống cự, để mặc Diệp Quân kéo tay mình, nàng ta mỉm cười nói: “Ngày mai phải phản công, ngươi nghĩ thế nào?”
Diệp Quân cười nói: “Mẹ ta đã sắp xếp hết mọi chuyện, ta chỉ đến cho vui thôi”.
Từ Nhu trầm giọng nói: “Điều ta lo nhất hiện giờ là tông chủ Quá Khứ Tông đó”.
Diệp Quân nhíu mày: “Tỷ sợ cô ta không phá vỡ quy tắc à?”
Từ Nhu gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì đúng ý ta”.
Từ Nhu sửng sốt, sau đó hiểu ra, cười nói: “Cũng đúng”.
Nếu cô gái đó không làm theo quy tắc thì cũng chẳng phải là chuyện xấu gì với Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta đã đi gặp Chân tỷ”.
Lòng Từ Nhu căng chặt, nàng ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Đừng lo, ta sẽ xử lý tốt chuyện của Chân tỷ”.
Hắn đã quyết định rồi.
Hắn sẽ cố gắng tu luyện trong vòng mười năm.
Nếu không thể vô địch, đến lúc đó gọi hết cha, cô cô váy trắng, ông nội, Tiêu Dao Kiếm Tu và Thanh Khưu cô cô đến.
Chẳng phải Ác Đạo cô giỏi lắm sao?