Thấy thế, Hàn Lăng nhíu chặt mày, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc.
Trước đây khi Diệp Quân ở một mình là lúc giết Diệp Quân tốt nhất, đáng tiếc.
Bây giờ sau khi người của Diệp Quân đều tập hợp lại, thực lực của họ đã hơn hẳn Quá Khứ Tông.
Dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì có rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều đứng về phía vũ trụ Quan Huyên.
Không còn cách nào khác, tài nguyên mà vũ trụ Quan Huyên đưa quả thật quá nhiều.
Họ không thể nào từ chối.
Không thể coi thường thực lực của những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này, nhất là những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã đạt đến cấp Đế Quân, họ đều là những cường giả đỉnh cấp trong cả Tuế Nguyệt trường hà, lúc này bên đám người Diệp Quân lại có mấy mươi cường giả cấp Đế Quân.
Hàn Lăng quay đầu lại nhìn nơi xa tinh không, nhíu mày.
Tần Quan bỗng nói: “Đang đợi Chúng Thần Điện sao?”
Hàn Lăng nhìn Tần Quan, Tần Quan mỉm cười: “Ngươi đừng đợi nữa, người mà Chúng Thần Điện phái đến chi viện không đến được đâu”.
Hàn Lăng nhìn Tần Quan, cô ta bỗng biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lần nữa thì không phải ở trước mặt Diệp Quân mà ở trước mặt Tần Quan.
Giết Tần Quan trước.
Thấy thế, Diệp Quân biến sắc, hắn biến mất khỏi chỗ đó.
Hàn Lăng nhìn chằm chằm Tần Quan gần trong gang tấc, kiếm trong tay không hề nương tay đâm đến.
Thấy Hàn Lăng đâm kiếm đến, ánh mắt Tần Quan vẫn rất bình tĩnh, khi thanh kiếm đó chỉ còn cách bà ấy nửa trượng, dưới chân bà ấy bỗng xuất hiện một chiếc khiên Thái Cực.
Vèo!
Kiếm của Hàn Lăng như rơi vào đầm lầy không thể nào đâm đến trước thêm một tấc nào nữa.
Thấy thế đồng tử Hàn Lăng co lại: “Bà…”
Lúc này kiếm Diệp Quân đâm đến, Hàn Lăng vội vàng thu kiếm lại, xoay người chém một nhát.
Vèo!
Hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau, Hàn Lăng đã bị sức mạnh đáng sợ trong kiếm của Diệp Quân đánh văng ra xa.
Sau khi dừng lại Hàn Lăng ngẩng đầu lên nhìn Tần Quan, Tần Quan bình tĩnh nói: “Ngươi đang nghĩ gì thế? Đừng nói là ngươi, dù là sư phụ ngươi đến cũng không giết được ta”.