Như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Cô cô, tông chủ Quá Khứ Tông đó thì sao?”
Thanh Khưu chớp mắt: “Cô ta đi rồi”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đi rồi?”
Thanh Khưu gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Thanh Khưu tùy ý nói: “Có lẽ là bận”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Thanh Khưu cười nói: “Con chỉ có thời gian ba ngày, đi tạm biệt họ đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi.
Nhìn Diệp Quân biến mất ở đằng xa, Thanh Khưu lau máu ở khóe miệng, sau đó lắc đầu khẽ cười.
Lúc này ba người phụ nữ chậm rãi bước ra từ đằng sau bà ấy.
Chính là ba người Diệp Thanh Thanh.
Bốn Thiên Mệnh tề tựu.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt lạnh lùng: “Cô gái đó phá vỡ quy tắc, vẫn muốn giữ cô ta lại sao?”
Thanh Khưu cười nói: “Tên nhóc này cần một chút áp lực”.
Diệp Thanh Thanh không nói gì.
Thanh Khưu nói tiếp: “Có thể trải đường cho nó nhưng nó phải tự mình bước đi, nếu không sau này nó sẽ không gánh nổi cả vũ trụ này”.
Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Ta không hiểu tại sao các ngươi lại muốn nó gánh vác vũ trụ này, quản nhiều như vậy làm gì?”
Thanh Khưu khẽ cười, bà ấy kéo tay Diệp Thanh Thanh, khẽ nói: “Nếu thời đại của chúng ta có trật tự thì ca ca cũng không đến nỗi chết trong tay Thiên Đạo…”
Nghe thế sắc mặt Diệp Thanh Thanh trở nên lạnh băng.
Sắc mặt hai Thiên Mệnh khác cũng trở nên khó coi.
Nhiều lúc cường giả đều bị ép buộc.
Như vài người làm phản trong thế tục, nếu thời đại ổn định, đủ ăn đủ mặc thì có mấy người muốn mạo hiểm đi làm phản?
Nếu năm đó thế gian có trật tự, có lẽ sẽ không có Thiên Mệnh vô địch sau đó.
Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Ta cũng phải đến học viện Thần”.
Đồ cũng nói: “Ừ, đi xem thử”.
Thiên Mệnh váy trắng chớp mắt: “Mọi người đều đi, vậy ta cũng đi”.
Thanh Khưu nhìn ba người, lắc đầu khẽ cười, dĩ nhiên bà ấy biết tại sao ba người họ lại muốn đi, vì bà ấy đã nhận được tin hai người đó cũng sắp đến học viện Thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!