Họ vừa mới xuất hiện đã bị một luồng thần thức đáng sợ khóa lại. Một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt họ.
Ông ta quan sát hai người, hỏi: “Các ngươi theo Tuế Nguyệt trường hà đến đây?"
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão: “Để làm gì?"
Diệp Quân: “Gia nhập học viện Thần”.
Thế la ông lão chỉ vào một cột đá cao nghìn trượng ở một bên.
Diệp Quân không hiểu gì hết.
Ông lão: “Khảo thí”.
Diệp Quân chần chừ một hồi rồi đi đến, đặt tay phải vào con dấu hình bàn tay trên cột đá.
Đúng lúc ấy...
Uỳnh!
Một luồng sáng rực rỡ phóng ra từ cây cột, lao thẳng lên bầu trời. Cột đá cũng vỡ nát trong nháy mắt.
Một tia sợ hãi thoáng qua trong mắt ông lão khi nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?"
Ông lão lại nói với Diệp An: “Ngươi cũng thử xem”.
Rồi lại lấy ra một cây cột khảo thí khác.
Diệp An đi đến đặt tay lên. Một luồng sáng rực rỡ phóng ra từ cây cột, lao thẳng lên bầu trời. Cột đá cũng vỡ nát trong nháy mắt.
Ông lão thấy vậy thì đanh mặt.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Tiền bối?"
Ông lão chỉ nói: “Các ngươi đã vượt qua”.
Diệp Quân gật đầu. Cũng không có gì ngạc nhiên, lấy sức mạnh của hắn và Diệp An hiện nay thì có đi đâu cũng không nằm ở tầng dưới chót được.
Mấy việc như đi đến đây làm bố thiên hạ, đến nơi khác bị đánh như con sẽ không xảy ra với họ.
Ông lão áo đen nói: “Theo ta”.
Rồi xoay gót đi.
Diệp Quân và Diệp An đi theo.
Trên đường đi, ông lão nói: “Học viện Thần chia làm nội viện, ngoại viện và Thần viện. Hai nơi đầu dành cho đệ tử phổ thông, nơi còn lại dành cho thiên tài và nhân viên đặc biệt. Các ngươi có thể vào Thần viện”.
Diệp Quân hỏi: “Thiên phú của chúng ta ở đây xếp thế nào?"
Ông lão nhìn hắn: “Thượng đẳng”.
Diệp Quân nhíu mày: “Không phải hạng nhất à?"
Ông lão: “Người trẻ tuổi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Trên đời này luôn có người yêu nghiệt hơn ngươi. Như trong Thần viện, có ít nhất ba người có thiên phú khủng bố hơn các ngươi”.
Diệp Quân tò mò: “Đó là gì?"