Thần Lăng híp mắt, ánh mắt sáng ngời, không biết đang nghĩ gì.
Trấn Thiên nhìn Thần Lăng: “Có thể cứu ta được chưa?”
Sở dĩ gã không cầu xin Diệp Quân là vì gã có cách khác.
Thần Lăng tiến đến trước một bước đến trước mặt Trấn Thiên, ông ta đặt tay phải lên vai Trấn Thiên. Khi cảm nhận được kiếm khí trong người Trấn Thiên, ông ta cũng không để ý lắm, tay phải dùng sức, một luồng sức mạnh đi vào trong cơ thể Trấn Thiên, sau đó phá vỡ kiếm khí đó, thế nhưng ngay lúc này…
Ầm!
Kiếm khí bỗng thoát ra khỏi cơ thể, đi thẳng vào giữa trán Thần Lăng.
Thoáng chốc cơ thể hai người đồng thời biến mất với tốc độ có thể thấy.
Giết cả hai!
Thần Lăng sửng sốt, sau đó nhìn Trấn Thiên mặt ngơ ngác trước mặt: “Chết tiệt, mẹ nó!”
Nói rồi hai người biến mất không thấy tăm hơi.
Thần hồn bị tiêu diệt.
…
Ở một bên khác.
Trong tinh không, Diệp Quân bỗng dừng lại, hắn nhíu mày.
Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trước khi chúng ta đi vào thần đồ, đệ từng cảm nhận được một khí tức cực mạnh, bây giờ nghĩ lại chắc khí tức đó chính là Trấn Thiên”.
Mộc Nguyên ở một bên trầm giọng nói: “Cậu Diệp lo sợ chuyện cậu lấy được thần ấn đã truyền ra ngoài à?”
Diệp Quân gật đầu.
Thần ấn!
Năm đó thứ này đã gây ra cuộc nội loạn ở thần điện, nếu bây giờ xuất hiện trong tay hắn, Chúng Thần sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Chắc chắn là không.
Mộc Nguyên bỗng nói: “Ta đi giải quyết gã”.
Nói xong, ông ta xoay người biến mất đi.
Nhưng không lâu sau, Mộc Nguyên lại quay về trước mặt Diệp Quân, sắc mặt ông ta hơi khó coi: “Không thấy đâu nữa”.
Diệp Quân nhíu mày: “Không thấy nữa ư?”
Mộc Nguyên gật đầu: “Lúc ta đến đó thì đã không thấy nữa”.