Trong phòng, Diệp Quân đi vào trong Tiểu Tháp, hắn xòe bàn tay ra, thánh kiếm Hiên Viên xuất hiện trong tay hắn, nhìn thánh kiếm Hiên Viên trong tay, hắn cong môi cười.
Vũ trụ trong kiếm.
Trước đây uy lực của thanh kiếm này hơn hẳn những gì hắn nghĩ.
Hắn không ngờ chiêu vũ trụ trong kiếm này lại mạnh đến thế, phải biết rằng, cảnh giới của thanh niên áo đen đó không thấp hơn hắn nhưng một nhát kiếm này có thể đánh bại đối phương.
Hơn nữa hắn cũng không sử dụng bất kỳ sức mạnh huyết mạch nào.
Nếu không uy lực còn mạnh hơn nữa.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, thần ấn xuất hiện trong tay hắn.
Diệp Quân nhìn thần ấn trong tay, hắn biết thần ấn này không đơn giản như vậy. Phải biết rằng cấp bậc của Tinh Hà Thư kém xa thần ấn này nhưng uy lực của nó đã kinh khủng như vậy, mà cấp bậc của thần ấn cao hơn Tinh Hà Thư, uy lực của nó chắc chắn cũng mạnh hơn Tinh Hà Thư.
Nhưng Diệp Quân không vội khai thác sức mạnh của thần ấn này.
Bây giờ điều hắn muốn là vững chắc.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
Thời không chồng chéo.
Một kiếm vũ trụ.
Đây là ba kiếm kỹ mà hắn biết hiện giờ, ngoài kiếm kỹ thì chỉ còn lại sức mạnh của ba huyết mạch.
Sức mạnh cốt yếu vẫn là ba loại huyết mạch, vì uy lực kiếm kỹ của hắn chỉ có sau khi sức dụng sức mạnh ba huyết mạch mới đạt đến mức cực hạn.
Diệp Quân bỗng nhận ra hình như không có thứ gì thuộc về riêng mình.
Ba loại kiếm kỹ đều là học từ người khác.
Sức mạnh ba huyết mạch đều được thừa kế.
Vậy cái gì mới là của mình?
Nghĩ đến đây Diệp Quân bỗng nhíu chặt mày.
Lúc còn trẻ không có khả năng đi sáng tạo, chỉ có thể học từ người khác, không có gì đáng trách.
Nhưng bây giờ trên đoạn đường này đã học được rất nhiều rồi, cũng đã nhìn thấy nhiều thứ, lúc này có phải nên có chút gì đó của riêng mình không?
Nên có chút gì đó của riêng mình rồi.
Bây giờ điều hắn cần là tĩnh lặng.
Chuyến đi đến hệ Ngân Hà khiến hắn hiếm khi tĩnh lặng, mà chuyến đi đó cũng làm cho hắn có khá nhiều thu hoạch.
Nhưng sau khi quay lại, nhịp điệu cuộc đời của hắn lại trở nên nhanh hơn.
Chiến đấu!