Sáu người này, thấp nhất cũng là cảnh giới Đế Quân.
Người đàn ông trung niên mặc vân bào cầm đầu thậm chí còn là một vị cường giả có cảnh giới Thiên Quân.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp An và Diệp Quân, khẽ cười một tiếng: “Ta còn tưởng kẻ dám giết người của nhà họ Vương ta phải ba đầu sáu tay thế nào, thì ra là hai người còn trẻ như vậy, ta rất ngạc nhiên đấy, các ngươi dám giết người nhà họ Vương ta là bởi nghé con mới sinh không biết sợ cọp hay là vì có chỗ chống lưng cho?”
Diệp Quân bình thản hỏi: “Có gì khác nhau?”
Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Không có gì khác cả, bởi vì từ thời khắc các ngươi giết người, các ngươi cùng nhà họ Vương ta đã phải sống chết với nhau rồi. Có điều, ta vẫn hơi tò mò, nếu là vô tri không biết sợ, tuổi trẻ giàu nhiệt huyết không chịu nổi chút ấm ức nho nhỏ nên tức giận giết người thì ta còn có thể hiểu được, dẫu sao, chính ta đây cũng từng có thời trẻ tuổi như thế. Nhưng nếu là bởi có chỗ ỷ lại mới dám giết người thì ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc kẻ nào đã khiến các ngươi có lá gan lớn đến thế?”
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, cười nói: “Nói mấy lời nhảm nhí này làm gì? Chi bằng trực tiếp một chút đi, muốn đánh một chọi một hay là cùng lên một lượt?”
Người đàn ông trung niên cười ha hả: “Ngông cuồng đấy! Nào, để ta đấu với ngươi, ta muốn xem xem, thanh niên thế hệ này rốt cuộc yêu nghiệt cỡ nào”.
Nói đoạn, ông ta đột nhiên dấn bước, một bước này dấn lên, dường như có một khí thế hùng hồn đáng sợ cuốn về phía Diệp Quân như thác lũ.
Khí thế của Thiên Quân!
Đối mặt với khí thế như thác lũ của vị Thiên Quân này, Diệp Quân lại không hề sợ hãi, hắn cũng bước lên, ngón cái dựng, kiếm trong vỏ bỗng phi ra ngoài.
Vèo!
Một kiếm này, bổ nứt luồng khí thế kia.
Nhưng ngay sau đó, chợt có một quyền đánh thẳng vào thân ý kiếm.
Rầm!
Ý kiếm kịch liệt rung lên.
Cùng lúc ấy, tinh không xung quanh ầm ầm sôi trào như nước, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Thanh ý kiếm này của Diệp Quân đã bị quyền của người đàn ông trung niên chặn đứng, không thể nhúc nhích.
Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, tay phải bỗng co rụt lại phía sau, giây lát, lại một quyền được đánh ra.
Rầm!
Ý kiếm bị đánh bay.
Nhưng cũng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, biến mất khỏi vị trí cũ, thoáng chốc, một thanh kiếm mạnh mẽ chém lên quyền của người đàn ông trung niên.
Rầm!
Người đàn ông trung niên bị đẩy lùi trăm trượng.
Khi dừng lại, đáy mắt người đàn ông trung niên lóe lên một tia kinh ngạc: “Kiếm ý này của ngươi…” Diệp Quân không muốn nhiều lời vô ích với ông ta, lại lần nữa xách kiếm chém tới.
Kiếm quang như điện.