Ở bên kia, người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước đi.
Lúc này, người đàn ông chợt nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, có phải huynh không nên xuất hiện ngăn cản người phụ nữ kia không?”
Người phụ nữ lắc đầu, bà ấy nắm lấy tay người đàn ông, dịu dàng nói: “Huynh làm gì muội cũng đều ủng hộ!”
Người đàn ông cười khẽ, nhìn về phía cuối tinh không xa xôi: “Ở với họ thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi…”
Người phụ nữ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nghe theo huynh cả”.
…
Ở một nơi khác.
Sau khi Mộc Nguyên và Diệp Quân dừng lại, ông ta quay đầu nhìn về phía sau, thấy người phụ nữ kia không đuổi theo thì nhất thời hơi nghi ngờ.
Đáng lý ra chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Diệp Quân, tại sao lại không đuổi theo?
Lúc này, dường như Mộc Nguyên nghĩ đến điều gì, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mà lúc này vết thương trên người Diệp Quân cũng đã hoàn toàn hồi phục.
Mộc Nguyên kinh ngạc: “Hồi phục nhanh thế sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Hắn có Tổ Nguyên, kết hợp với cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, đương nhiên sẽ hồi phục rất nhanh, có thể nói chỉ cần không giết chết hắn thì hắn đều có thể hồi phục một cách nhanh chóng.
Mộc Nguyên lắc đầu cười khẽ, không thể không nói trong khoảng thời gian đi theo Diệp Quân, ông ta ngày càng cảm thấy Diệp Quân không đơn giản, hắn thật sự có quá nhiều thần vật.
Dù ở thời đại Thần Nhất thì thần ấn đúng là báu vật, nhưng với Diệp Quân thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Diệp Quân chợt ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi”.
Trận chiến trước đó, hắn thật sự cảm thấy khá bực, vì hắn không chỉ phải chiến đấu với nữ phu tử mà còn phải chống lại sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại, cũng giống như một người đấu với hai người.
Đánh như thế thật sự khiến hắn rất khó chịu.
Dù sao bây giờ thân phận người thừa kế truyền thừa Thần Nhất của hắn đã bại lộ, ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì, vì thế cũng đã đến lúc rời đi rồi.